Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 7

Nghe nhắc đến cái tên ấy, sắc mặt cung nữ lập tức hoảng loạn, vội vàng quay đầu nhìn quanh, theo bản năng xua tay: “Ta... ta không quen Sơ Tình! Không biết nàng ta là ai!”

Nói xong liền hất tay Lâm Tịch ra, quay người bỏ chạy.

Trong sân người đến người đi tấp nập, Lâm Tịch bị che mất tầm nhìn, không kịp đuổi theo, chỉ đành luống cuống nắm lấy tay áo một thái giám gần đó, dè dặt hỏi:

“Công công, xin hỏi Sơ Tình ở đâu?”

Thái giám nhìn nàng một cái, chỉ về phía hồ sen rồi lạnh nhạt nói: “Người vừa rơi xuống nước, chính là nàng ấy.”

“Các người sao không ai xuống cứu?” Lâm Tịch hốt hoảng gần như nghẹn thở. Thì ra người vừa ngã xuống hồ lại chính là người nàng muốn tìm!

“Lạnh thế này, ai lại muốn liều mạng nhảy xuống hồ. Hơn nữa, chỉ là một cung nữ, sống chết đâu có gì to tát.”

[Sơ Tình từng liên quan đến con của Dao phi, Hoàng thượng sợ nàng ta biết quá nhiều, cố tình muốn nàng ta chôn cùng. Có khi chính nàng ta biết trước nên mới nhảy hồ tự vẫn.]

Lâm Tịch tức đến run rẩy, không ngờ ở Thượng phương cục người ta coi mạng người như cỏ rác. Lại càng không thể hiểu nổi vì sao Hoàng thượng lại nhẫn tâm như vậy, hở ra là đòi người chôn theo.

Còn nữa, cung nữ mà nàng đọc được tiếng lòng vừa rồi chắc chắn biết điều gì đó. Nếu không, khi nghe nhắc đến tên “Sơ Tình” sao lại hoảng sợ bỏ chạy?

Nghĩ vậy, nàng lấy ra một thỏi bạc, lại hỏi thái giám: “Công công, cung nữ mặt tròn tròn, khoé miệng có nốt ruồi, tên gọi là gì vậy?”

Thái giám trông thấy bạc, ánh mắt sáng bừng lên, dè dặt nhận lấy rồi thấp giọng đáp:
“À, cô nói là Xuân Đào đấy. Hôm nay nàng ấy canh gác ở Sùng Minh Điện.”

“Đa tạ công công.” Lâm Tịch chắp tay cảm tạ rồi lập tức rời đi.

Giờ đã muộn, nàng không thể phí thêm thời gian nữa. Sơ Tình đã chết, thi thể chìm dưới hồ lạnh,không thể vớt về được. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra Xuân Đào,người từng để lộ oán hận sâu sắc với Sơ Tình.

Trước kia nàng từng nghe nói, Dao phi rất được Hoàng thượng sủng ái, thường xuyên cùng người ở Sùng Minh Điệnphê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya mới rời đi.

Nhưng từ sau khi Dao phi chết thảm, Hoàng thượng đau buồn khôn nguôi, cả ngày chỉ ở Tước Tiên Cung bên cạnh linh cữu của nàng ta, chẳng thiết triều chính, khiến bá quan trong triều oán thán không thôi.

Lâm Tịch gánh trọng trách lớn, phải bắt được hung thủ sát hại Dao phi trong vòng bảy ngày. Đây không chỉ là để cứu cả Thái Y Viện, mà còn là để khiến Hoàng thượng tỉnh ngộ, quay lại nắm quyền xử lý triều chính.

Ban đêm rét mướt, gió lạnh thốc vào mặt như kim châm. Lâm Tịch kéo chặt áo khoác, hối hận vì không mặc thêm chiếc áo lông cáo trắng. Cái rét cắt da này khiến người ta đau nhức đến tận xương.

Rất nhanh sau đó, nàng đã đến gần Sùng Minh Điện. Bên ngoài điện tối om như mực, bóng đêm tĩnh lặng như nuốt lấy tất cả.

“Xuân Đào... Xuân Đào.” Nàng khẽ gọi hai tiếng.

Chỉ thấy một bóng người co ro trong góc tường, là một cung nữ đội khăn thêu hoa đào. Nàng ta khẽ cử động vài bước, rồi giọng nói run rẩy vang lên: “Ngươi... ngươi là ai?”

Lâm Tịch thầm may mắn vì trời tối, đối phương không nhìn rõ mặt nàng, sẽ không sợ hãi mà bỏ chạy.

Nàng nhẹ bước tiến lại gần, dịu giọng: “Ta là dược đồng Tiểu Lâm Tử của Thái Y Viện. Hôm nay đến đây, chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện.”

“Vấn... vấn đề gì?” Xuân Đào rét đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói cũng lập cập.

Lâm Tịch vô tình chạm vào tay nàng ta, ngay lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ đầu ngón tay truyền sang, rét buốt như băng giá.

“Sao thân thể ngươi lạnh đến thế này?” nàng khẽ hỏi, vẻ mặt lo lắng.

Còn chưa kịp nhận được câu trả lời, Xuân Đào đã ngất lịm,không còn tri giác.

Không còn cách nào khác, Lâm Tịch đành bế thẳng nàng đến Thái Y Viện. Đến nơi mới phát hiện ra: Xuân Đào vẫn mặc cung phục mùa xuân, lớp áo mỏng tang như cánh chuồn chuồn, vậy mà cô gái này đã chịu lạnh suốt hai canh giờ,thân thể gầy gò run rẩy như muốn vỡ ra thành băng.

“Cái đồ nghiệt đồ này! Lại lôi phiền phức đến cho ta!” Lâm Diệp thấy một cung nữ nằm thẳng cẳng trên giường mình, sắc mặt không vui, giọng nói đầy bất mãn.

Lâm Tịch chỉ còn biết cười trừ với sư phụ để xoa dịu, ai biểu hoàng đế cấm nàng dùng thân phận thật, nàng có nhà cũng không thể về, càng không thể mang một cung nữ về chỗ ở, chỉ có thể đưa đến chỗ sư phụ trước.

Dù sao thì sư phụ nàng, Lâm Diệp, là Y Chính tứ phẩm của Thái Y Viện, cũng không ai dám tùy tiện tra xét gian phòng của ông.

Lâm Diệp nhìn Lâm Tịch ngày càng "gan to bằng trời", giận mà chẳng dám mở miệng quở trách, rốt cuộc cả Thái Y Viện giờ đang sống chết trong tay nàng.

Đông này vốn là lúc ông có thể được đề bạt lên chức Viện Phán, ai ngờ chuyện Dao phi nổ ra, không chỉ công danh vô vọng, còn suýt nữa phải bỏ mạng.

Chuyện xảy ra đêm nay tuyệt đối không thể để người khác biết. Cuối cùng ông chỉ có thể ôm lò sưởi, dựa cửa sổ mà chợp mắt. Còn Lâm Tịch thì thức trắng cả đêm trông nom cung nữ kia.

Sáng sớm.

Xuân Đào từ từ mở mắt, nhìn thấy ngay trước mặt mình là một "nam nhân" da ngăm đen, người gầy nhỏ, mặc y phục Thái Y Viện. Cảnh tượng quá sức hoang mang, nàng liền hét toáng lên vì hoảng sợ.

Lâm Tịch bị tiếng hét đánh thức, dụi dụi mắt mơ màng: “Sao thế? Muốn uống nước à?”

“Ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?” Xuân Đào luống cuống, định vùng dậy khỏi giường bỏ chạy, nhưng vừa đứng dậy đã hoa mắt choáng váng, đổ gục xuống.

[Xong rồi. Nếu bị Vương công công phát hiện ta bỏ vị trí gác, Hoàng hậu nhất định không tha cho ta.]

“Ngươi đừng lo.” Lâm Tịch đỡ nàng nằm lại, giọng nói dịu dàng, an ủi, “Ta đã báo chuyện đêm qua cho Hoàng thượng rồi, ngài sẽ không trách tội ngươi đâu.”

“Nhưng mà…” Xuân Đào còn định nói thêm gì đó, nhưng Lâm Tịch đã đưa tay bịt miệng nàng lại.

“Xuân Đào, ta đến là để cứu ngươi. Nếu muốn sống, hãy nói cho ta nghe chuyện liên quan đến Sơ Tình. Không cần nói thành lời, cứ nghĩ trong đầu là được.” Ánh mắt Lâm Tịch nghiêm túc hẳn lên, nàng biết thời gian không còn nhiều, không thể lãng phí thêm nữa.

Xuân Đào gật đầu, Lâm Tịch mới buông tay.

“Ngươi và Sơ Tình có hiềm khích gì?” Lâm Tịch hỏi.

Xuân Đào nghe thấy tên "Sơ Tình", lập tức run bắn cả người.

[Ai mà dây vào Sơ Tình đều sẽ chết. Dao phi chết rồi, ngự y Lâm Tịch cũng chết rồi. Nếu họ biết ta từng ở chung phòng với Sơ Tình, thì ta cũng không sống nổi.]

Lâm Tịch tiếp tục: “Ngày mười tháng giêng, tại sao Sơ Tình lại nhờ ngự y ra ngoài mua mè đen thay?”

[Không phải nàng ấy nhờ mà là vị ngự y kia mạo danh nàng ấy để ra cung. Đêm Dao phi qua đời, Sơ Tình sợ đến mất ngủ cả đêm.]

“Vậy hôm nay, Sơ Tình thật sự là tự sát sao?”

[Chắc chắn rồi. Vương công công nói Hoàng thượng muốn xử tử toàn bộ những người từng liên quan đến Dao phi. Ngày đưa tang đã ấn định, chắc nàng sợ quá nên mới nhảy hồ tự sát.]

Lâm Tịch tựa hồ đã hiểu ra điều gì, phất tay bảo Xuân Đào lui xuống. Nhưng trước khi nàng ta rời đi, vẫn không nhịn được mà hỏi thêm: “Vậy tại sao đêm qua ngươi lại mặc phong phanh như vậy?”

“Ta mặc nhầm quần áo thôi.” Ánh mắt Xuân Đào lấp lóe, rõ ràng là không dám đối diện thật lòng.

[Vương công công chán ghét chuyện ta ở cùng phòng với Sơ Tình, nên ngày nào cũng phạt ta canh gác ở Sùng Minh điện. Mà nơi đó ban đêm thường có tiếng kêu khóc quỷ dị, ta vốn định tối qua mặc ít để bị cảm lạnh, lấy cớ xin nghỉ, tránh khỏi phải tới cái nơi quái quỷ đó.]

Lâm Tịch không nói thêm gì nữa, lặng lẽ tiễn Xuân Đào ra khỏi phòng sư phụ.

Hiện giờ nàng đã hiểu vì sao nguyên thân lại mạo danh Sơ Tình để ra cung mua sắm. Với tay nghề y thuật tinh tế như vậy, chắc chắn nguyên thân đã phát hiện Dao phi trúng kịch độc, nên mới mượn cơ ra ngoài để tìm thuốc giải.

Chỉ tiếc là chưa kịp chữa khỏi cho Dao phi thì Lâm Tịch đã xuyên đến, thay nàng gánh tiếp số mệnh. Nhưng ngày mười tháng Giêng hôm đó, rốt cuộc nguyên thân đã làm gì?

Lâm Tịch vô cùng tò mò, vì nếu hôm đó nàng từng ra khỏi cung, nhất định phải có ghi chép trong sổ sách. Trước mắt, nàng cần làm là đi tìm lại ký ức của ngày hôm đó.

Phải rồi, nàng có thể tới Ngự Lâm quân xin xem danh sách những binh lính đã trực cổng hôm ấy!

Tại Đề Hình Ty

Lục Uyên ngồi trước bàn công vụ, lật xem từng trang hồ sơ vụ án buôn lậu muối biển, hy vọng tìm ra chút dấu vết còn sót lại. Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác đều không có thu hoạch gì.

Hắn tự biết thời gian không còn nhiều. Trước khi rời khỏi cõi đời này, hắn nhất định phải giúp Hoàng thượng hoàn thành một việc lớn. Bên ngoài, thuộc hạ của hắn trông cửa không ngừng xì xào, ai nấy đều sững sờ khi thấy đại nhân vốn đã "mất mạng" lại sống sót trở về.

Tết Nguyên Tiêu ngày rằm, bọn họ từng nhận được tin báo Lục Uyên gặp nạn, toàn bộ Đề Hình Ty khi ấy đau buồn không thôi. Chỉ tiếc không tìm được thi thể, đành ngậm ngùi coi như đã chết.

Không ngờ hôm nay hắn lại phóng ngựa quay về, xuất hiện ngay ngoài cổng lớn của Ty.

“Tiểu Quách, vào đây!” Lục Uyên trầm giọng quát.

Tiểu Quách hớt hải chạy vào, “Đại nhân có gì phân phó?”

“Tại sao không thấy ghi chép ngày mười tháng Giêng? Ta nhớ hôm ấy chính là lúc thám tử truyền tin báo về kinh.”

Tiểu Quách cúi đầu không dám nhìn thẳng, “Bẩm… hôm đó Đề Hình Ty gặp hỏa hoạn, thiêu rụi nhiều hồ sơ, nên…”

“Cái gì cơ? Tài liệu quan trọng thế mà các ngươi không đem theo bên người?” Lục Uyên giận dữ, đập mạnh tay xuống án thư.

“Thuộc hạ biết lỗi rồi.” Tiểu Quách run rẩy quỳ xuống xin tha.

Lục Uyên hạ giọng, hỏi tiếp: “Vậy người trực cổng hôm đó là ai?”

“Là Trần Nhiên tiểu tướng quân ạ.”

“Thì ra là sư đệ, vậy thì dễ rồi.” Lục Uyên vội vã cầm hồ sơ, nhanh chóng rời khỏi Đề Hình Ty, trước khi đi còn ngoái lại dặn: “Các ngươi trông kỹ nơi này cho ta!”

Thời gian với hắn lúc này cực kỳ quý giá. Nếu thư báo của thám tử đã bị tiêu hủy, hắn đành phải đi hỏi chính người từng trực cổng hôm đó. Thám tử tiến cung tất sẽ qua cửa thành, mà nơi đó, chắc chắn không thể không có biến động gì.

Cùng lúc đó, ở trước cửa cung, Lâm Tịch đang dò hỏi từng người một xem có ai nhớ được ai là người trực hôm mười tháng Giêng.

Vừa khéo, Lục Uyên cũng đến nơi. Thấy nữ dược đồng từng gặp tại tế điện, hắn lập tức chú ý. Trong lòng hắn vốn đã cảm thấy người này rất kỳ lạ: địa vị thấp kém, vậy mà lại có thể mang thẻ bài Y Chính, còn tự do ra vào hoàng cung. Thật đáng ngờ!

“Biến đi, không biết! Lảng vảng làm gì?” Một binh lính trực cổng thấy Lâm Tịch dây dưa mãi, mất kiên nhẫn, đẩy nàng ngã xuống đất.

Lục Uyên vốn không định xen vào, nhưng nhìn thấy cảnh ấy, một cảm giác chính nghĩa dâng lên, khiến hắn không kìm được mà bước tới can ngăn.

“Không biết thì thôi, sao lại động tay?” Hắn lạnh giọng.

Lâm Tịch ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hắn, mặt lập tức sa sầm, đúng là oan gia ngõ hẹp, lại là tên thế tử kia!

“Ngươi là ai?” Binh lính trực cổng cau mày.

“Ta là Đề Hình Ty Đề Đốc, Lục Uyên. Hôm nay đến đây gặp Trần Nhiên tướng quân.” Lục Uyên thu lại vẻ khó chịu, chắp tay lễ độ.

Ai ngờ tên lính kia lại tỏ vẻ ngạo mạn: “Ngươi nói ngươi là Lục Uyên thì ta phải tin? Thẻ bài đâu?”

Lục Uyên nghẹn họng, chỉ tay vào hắn: “Ngươi đừng làm càn, kêu Trần Nhiên tướng quân ra, ngươi sẽ biết ta là ai.”

“Ngươi nghĩ gọi là ra được à?” Tên lính vẫn ngang ngược.

Thấy tình thế không ổn, Lâm Tịch định lấy thẻ bài của Lục Uyên trong lòng ra, nhưng chưa kịp móc thì một bóng người từ thành lâu bước xuống.

Là một thiếu niên mặc giáp bạc, tuấn tú anh khí, vừa thấy Lục Uyên liền reo lên mừng rỡ:

“Sư huynh! Huynh còn sống sao?!”

Trần Nhiên nước mắt rưng rưng, nhảy xuống khỏi lầu canh, ôm chặt lấy Lục Uyên.

Tên lính lúc nãy lập tức đứng ngây ra, câm nín.

“Sư đệ, ta vốn định tới thăm ngươi, ai ngờ thuộc hạ của ngươi sống chết không cho ta vào.” Lục Uyên nửa trách móc, nửa buồn cười.

Trần Nhiên vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn lính canh: “Lưu Trạch! Ngươi làm gì vậy? Ngay cả sư huynh cũng không nhận ra? Tự phạt mười hai quân côn!”

“Dạ… dạ...” Lưu Trạch mặt mũi tái mét, cúi đầu lui xuống.

Trần Nhiên vỗ vai Lục Uyên, vui mừng nói: “Đi thôi, sư huynh, chúng ta vào trong ôn chuyện! Ngày ta nghe tin huynh bị hại, buồn đến mấy ngày liền đấy!”

Thấy hai người sắp đi, Lâm Tịch vội bước tới, ngượng ngùng kéo tay áo Lục Uyên: “Hai vị có thể cho ta theo cùng được không?”

Bình Luận (0)
Comment