Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 22


Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Quý Hành đứng dậy, cẩn thận nghe ngóng, nghe ra tiếng bước chân không phải của một người, lập tức mất hứng.

Đám người vừa bước vào cửa, tiếng nói trong phòng đột ngột dừng lại.

  
Quý Hành đang tự hỏi tại sao bầu không khí lại có hơi lạ thì Manh Manh đẩy tay cậu, ra hiệu cho nhìn xem, vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của đám Từ Trường Phái, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ, đây đúng là "oan gia ngõ hẹp" trong truyền thuyết mà.
  
Phía Từ Trường Phái có tận 7 người, và có vẻ như đây cũng không phải là lần đầu họ tới.
  
Có 3 slot.

  
Quý Hành đang chờ đợi điều gì đó, Trần Chi Vọng dường như cũng vậy, chỉ có Từ Trường Phái là sợ phải chờ đợi.

  
Khi tiếng bước chân lại xuất hiện ngoài cửa, Quý Hành vốn không muốn nhìn tiếp, bởi vì lần này là tiếng bước chân của hai người, nhưng cậu vẫn chưa kịp thu lại tầm mắt thì nhìn thấy một bàn tay mở cửa.

Cậu nhìn lên và thấy chiếc mặt nạ quen thuộc, khó chịu nãy giờ cũng theo không khí đi ra ngoài bằng đường lỗ mũi rồi.
Phó Bằn Lan cũng giống như cậu, dù qua lớp mặt nạ, nhưng anh không thể che giấu được niềm vui.
  
Từ Trường Phái cẩn thận nhìn vào người mới vào cửa, sau đó quay lại hỏi đám người Quý Hành, "Mấy người quen nhau?"
  
Quý Hành: "Không quen."
Trần Chi Vọng: "không phải việc của anh!"
  
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, nhưng vì giọng điệu của Bác sĩ Trần không tốt lắm nên Quý Hành mở miệng cũng không phát ra tiếng, cúi đầu giả vờ như mình không tồn tại.

  
Những gì Quý Hành nghĩ là - trong trường hợp Trần Chi Vọng không biết rằng người trước mặt anh ta là Phó Bằng Lan, thì Quý Hành tốt hơn nên giả vờ không biết anh.

  
Trần Chi Vọng đứng lên, châm một điếu thuốc, đi tới chỗ Phó Bằng Lan, đưa cho anh một điếu thuốc và hỏi: " Đi cùng nhau?"
  
"Trùng hợp gặp nhau," Phó Bằng Lan lấy điếu thuốc tới tay, đáp lại bốn chữ.
  
So sánh ra thì Phó Bằng Lan đối xử lúc trước với cậu, cái thái độ đánh 5 sao còn ít.

Trần Chi Vọng nhìn hai người đàn ông phía sau Phó Bằng Lan, "Tôi chỉ còn một điếu thuốc." Có nghĩa là không cần biết bạn có muốn hay không, tôi sẽ không cần nhiều hơn một.


  
Quý Hành bối rối, bác sĩ Trần có biết người trước mặt mình là Phó Bằng Lan không?
  
Quý Hành và Manh Manh cosplay linh vật nhìn tình hình mưa gió đùng đùng trước mặt.

Manh Manh thì thầm vào tai Quý Hành: "Tôi có cảm giác mình là cao thủ ấy, chỉ cần đợi qua ba ngày là có thể ra ngoài dễ dàng.

Có khác nào nằm không mà thắng khônng? Cảm giác đã dã man.

"
  
Quý Hành chưa trả lời cô nàng.

Cậu đang mải nhìn Phó Bằng Lan.

Anh cầm điếu thuốc bằng ngón tay cái và ngón trỏ, tư thế cầm điếu thuốc có vẻ khác với người thường, nhưng không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chút nào, tóm lại, Quý Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay cầm điếu thuốc của anh một lúc lâu.

  
Cho thuốc, tất nhiên phải kèm lửa, Trần Chi Vọng nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc rồi đưa bật lửa cho anh.

  
Phó Bằng Lan nhấn hai lần cũng chỉ ra khói, không có tia lửa nào.
  
Trần Chi Vọng: "...!Để tôi làm."
Anh ta lấy bật lửa và bật lên xuống ba lần vẫn không được.

Cái này khiến anh ta hơi xấu hổ, vì nó như thể Trần Chi Vọng miễn cưỡng cho người ta thuốc.

"Tôi không tin bật mãi không lên!" Nhưng sự thật rằng nó không có tí lửa nào..
Từ Trường Phái sợ anh ta đang lãng phí thời gian bèn nói, "Các người đến phó bản để hút thuốc hả?"
  
Trần Chi Vọng đang cáu lại có người dâng đầu vào nọng súng: "Vậy anh có bật lửa không?"
  
Từ Trường Phái: "Không."
  
Trần Chi Vọng "vậy anh đánh rắm thành tiếng làm quái gì, thông báo phó bản còn chưa có, mà có cũng còn ba ngày nữa, anh sợ cái quần gì? Tôi còn nghĩ anh có bật lửa muốn đưa qua cho tôi đấy?"
 
Từ Trường Phái: "Tôi không cùng cậu cãi nhau ồn ào ".


  
Trần Chi Vọng:" Tôi chắc cần quan tâm anh có cãi hay không đấy.

Tôi hỏi rằng anh có bật lửa không? Anh không thấy tôi đang cần gấp à?"
  
Từ Trường Phái: "...!Không có, xin lỗi, cậu tiếp tục đi.

"
  
Nhìn thấy Từ Trường Phái ăn hành, Manh Manh bật cười.

Trần Chi Vọng lập tức quay lại," Cô cười cái gì vậy? Cô có biện pháp thì chỉ tôi đây nè, cho tôi cái bậc đi xuống với.

"
  
Quý Hành lần này không kìm được nữa, quay đầu bụm miệng cười.

Mãi đến hôm nay cậu mới get được điểm thú vị của Trần Chi Vòn.

  
Quý Hành lắc lắc đầu, liếc nhìn Phó Bằng Lan, đối phươbg dường như không có ý định cho bác sĩ Trần xuống cầu thang*, xem ra là bác sĩ trần không biết đó là anh rồi à?
(* kiểu nói đỡ á=)))).
  
Bắt gặp ánh mắt của Quý Hành, Phó Bằng Lan khẽ gật đầu khiến cậu sợ luôn: "..." Sao anh lại biết cậu nghĩ gì?
  
"Tôi có một cách," Quý Hành nói sau khi Manh Manh thúc thúc cậu vài lần.

Cậu gãi đầu, "nhưng nó hơi rắc rối." Trước đây cậu có đạo cụ đánh lửa, nhưng nó chỉ có thể sử dụng một lần, mà cậu dùng mất rồi.

Quý Hành nói tiếp trong ánh mắt chờ mong của mọi người "Đánh lửa."*
  
Mọi người:...!
  
Biết vầy cậu không nói cho rồi.

Phải mà đang chat online là cậu thu tin nhắn cho đỡ quê rồi.

  
Phó Bằng Lan thấp giọng cười, di chuyển ngón tay, "Hay là có ai thử ra ngoài độ kiếp xem có dẫn tới lửa trời không?"
  
Mọi người:...!
  
[Hệ thống:...]
  
Bầy không khí trong phòng vốn gần chết rồi, may được ba dấu chấm của hệ thống vớt lại.

Mọi người dời lực chú ý qua hệ thống, còn vấn đề lửa..

tạm quăng đi.
Dấu chấm lửng của hệ thống do dự hồi lâu mới thả một câu khiến người ta giật nảy mình.

  
[Lần này có tổng cộng mười bốn người chơi đã tập hợp lại.

Xét thấy các vị đều từng đánh chết, hoặc hợp lực đánh chết Thuỵ Mộng, vì sự công bằng của trò chơi, vì lợi ích của trò chơi, và vì...!lý do quan trọng hoặc không quan trọng khác, Hệ thống tạm thời điều chỉnh lại phó bản: Rừng Mê Lộ, xin hãy chú ý những điều sau:
  
- Đứa trẻ sinh ra như một tờ giấy trắng, bạn vẽ gì lên đó, nó sẽ trở thành thứ gì đó.

Vì vậy Raymond đã trở thành như bây giờ trách nhiệm không thể chối bỏ là do lỗi của gia tộc nuôi dưỡng anh ta.

Lần này phó bản có bốn ngày làm nhiệm vụ: NGĂN CẢN THUỴ MỘNG HẮC HOÁ.

1.

Nếu bạn thành công, bạn sẽ nhận được phần thưởng cấp cao;
2.

Nếu bạn không thể ngăn cản được thì hãy giết Thuỵ Mộng.

Có thể nhận được phần thưởng trung cấp;
3.

Sống đến giây cuối cùng của phó bản được phần thưởng cấp thấp.

  
Vì độ khó của phó bản đã được nâng cấp nên bạn sẽ nhận được lời nhắc nhở: xuân hạ thu đông.
  
Chúc mọi người may mắn! 】
  
Có trời mới biết "xuân, hạ, thu, đông" nghĩa là gì.

Căn phòng yên lặng hẳn.


Hệ thống thông báo xong, đèn trên tường nhấp nháy ba mươi giây rồi vụt tắt.

  
Đồng hồ treo trên tường reo lên bốn lần, thời gian này ở lần trước là Thuỵ Mộng đem chậu hoa đi vào nhà.

Quý Hành biêt, so với bây giờ, mọi người càng mong Thuỵ Mộng có thể về nhà.
  
Quý Hành quay đầu lại và nhìn người mà Trần Chi Vọng muốn dắt theo, trò chơi không nên nói dối, vì vậy...!
  
Trần Chi Vọng cũng có phản ứng, nhưng phản ứng không rõ ràng.

Bởi vì đã biết nên cậu mới có thể chú ý đến ánh mắt lướt qua giây lát của anh ta.

  
Lúc này tất cả mọi người đều không có đầu mối nào, chuẩn bị trở về phòng để bàn bạc thảo luận.

Trần Chi Vọng đang vừa suy nghĩ mấy chuyện vừa đi lên lầu, Manh Manh đi theo sau, "Bác sĩ Chen, người đeo mặt nạ..."
 
Trần Chi Vọng không quan tâm lắm:! "Ngoài việc lớn lên xấu xí, tôi không thể nghĩ ra lý do gì để đeo mặt nạ."
Ngay khi giọng nói của anh ta vang lên, mọi người dừng lại, mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi theo cách mà mắt thường có thể thấy rõ.

Quý Hành nhìn xuống dưới chân cậu, mặc dù vẫn là cầu thang, nhưng màu ván gỗ đã thay đổi, trên bức tường góc cầu thang còn có một bức tranh sơn dầu, là một bông hoa hướng dương rực rỡ.

  
Quý Hành nghiêng đầu nhìn Phó Bằng Lan ở phía sau.

Chiếc mặt nạ trên mặt anh đã biến mất.

Phó Bằng Lan có cảm giác gì đó vội thưt chạm vào rương đựng đồ trong túi xem xét,...!quả nhiên không mờ ra được.

Hai người trao nhau một ánh mắt.
  
Không thể sử dụng đạo cụ trong phó bản này?
  
Mà Trần Chi Vọng lúc này hết dám nói...!Em sai rồi anh cả ơi...
  
Ánh mắt của sáu người phía sau Từ Trường Phái cũng sáng lên: "Viện trưởng!"
  
Từ Trường Phái ho khan hai tiếng, sáu người vội vàng nói: "Phó viện trưởng, anh nhìn viện trưởng..."
  
 Từ Trường Phái: "...!"Phó Bằng Lan, tôi cùng anh không đội trời chung!
-

Bình Luận (0)
Comment