Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 171

Lăng Tân Nguyệt thì đi tìm Thẩm Dao Chu, nói ra nghi hoặc của mình.

"Ta cảm thấy y tu kia có vấn đề, nhưng cũng có thể hắn là người tốt, muốn giúp đỡ Hoàng Văn Phong, chẳng qua ta luôn cảm thấy không ổn..."

Sở Cửu Ý nghe vậy, vỗ đùi: "Ta bảo mài Ta cũng thấy không ổn, y tu luôn cao cao tại thượng, chịu giúp Hoàng Văn Phong đã rất kỳ lạ rồi, vậy mà còn tự hạ thấp mình, nâng cao thân phận của người khác, nghĩ thế nào cũng không hợp lý!"

"Hay là c.h.ặ.t t.a.y hắn đi, một lần giải quyết hết!"

Thẩm Dao Chu bất lực nói: "Nếu hắn thật sự có vấn đề, cho dù c.h.ặ.t t.a.y hắn, chẳng lẽ hắn không có chuẩn bị gì sao?"

Sở Cửu Ý: "À..."

Thẩm Dao Chu: "Nếu trực giác của Tân Nguyệt không sai, vậy thì đây hẳn là nhắm thẳng vào ta, từ khi hắn bước vào cánh cửa này, bất kể có kế hoạch gì đều đã bắt đầu rồi, không do chúng ta quyết định dừng lại được."

Từ Chỉ Âm vuốt ve ngọc giản trong tay, hừ lạnh nói: "Trước đây lúc thi đấu tông môn, chúng ta từ chối Lạc Văn Huyền, coi như là đứng về phía đối lập với Tiên Vân Môn, ta còn thấy lạ sao bấy lâu nay bọn họ không có động tĩnh gì, quả nhiên lại là chiêu bài loại trừ dị kỷ, đàn áp người khác này, ta quá quen thuộc rồi."

"Ý của ngươi là, đây là Tiên Vân Môn ở sau lưng chơi xấu chúng ta?" Sở Cửu Ý hoảng hốt, giống như con lừa kéo cối xay chạy vòng quanh khắp phòng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là tiễn Hoàng Văn Phong đi luôn!"

Thẩm Dao Chu bị ông ta làm cho hoa mắt chóng mặt: "Được rồi được rồi, ngươi hoảng cái gì, trời sập xuống còn có chúng ta chống đỡ, ngươi ngồi yên là được."

Sở Cửu Ý kinh ngạc: "Nhưng đó là Tiên Vân Môn!"

Thẩm Dao Chu hỏi ngược lại: "Tiên Vân Môn thì sao! Chúng ta cũng không cầu xin hắn cái gì, sợ gì chứ!"

Sở Cửu Ý ôm hy vọng nhìn về phía đồng minh duy nhất của mình: "Từ y tu, ngươi cũng khuyên lão đại đi!"

Từ Chỉ Âm cười lạnh: "Khuyên cái gì mà khuyên! Bọn họ muốn gây chuyện, chúng ta lại không để bọn họ toại nguyện! Cái môn phái gà mờ, sợ hắn làm gì!"

Sở Cửu Ý vừa tức vừa sốt ruột: "Cho dù không sợ Tiên Vân Môn, nhưng sau lưng nó còn có Y Tu Minh Hội nữa! Nếu đắc tội với bọn họ, chúng ta sẽ không thể sống nổi ở Cửu Châu!"

Thẩm Dao Chu: "Nếu Y Tu Minh Hội và Tiên Vân Môn là cùng một giuộc thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đối đầu với bọn họ, chẳng lẽ chúng ta nhún nhường thì bọn họ sẽ không đối phó với chúng ta sao?"

Sở Cửu Ý sửng sốt: "..."

Lăng Tân Nguyệt đã lấy ra sổ tay nhỏ của mình: "Ghi lại ghi lại, nhân vật chính dũng cảm vô uý và tên đàn em sợ c.h.ế.t nhát, có tư liệu rồi!"

Sở Cửu Ý: "ÊI"

Thấy Thẩm Dao Chu và Từ Chỉ Âm đều đang thảo luận, để phòng ngừa bất trắc phải phẫu thuật trước, Sở Cửu Ý mặt mày ủ rũ nói: "Hay là thương lượng với lục công tử đi."

Thẩm Dao Chu: "Đúng vậy, vạn nhất làm lớn chuyện phải giải quyết hậu quả, vẫn phải nhờ lục thúc mới được."

Sở Cửu Ý nghe mà kinh hồn bạt vía, làm lớn chuyện? Các ngươi muốn làm lớn đến mức nào hả?!

Lúc này ông ta chỉ hận mình không phải thật sự là một con lừa, không biết gì mới là vui nhất.

Sau đại hội tông môn, Thẩm Túy An chạy đôn chạy đáo giữa Phá Nhạc Kiếm Tông và Thẩm gia, bận rộn không ngớt, nhưng chuyện của Thẩm Dao Chu vẫn phải ưu tiên, nghe xong lời nàng nói, Thẩm Túy An cười khẽ: "Muốn làm gì thì cứ làm đi! Có chuyện gì lục thúc gánh cho ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment