Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên viên Ngọc Đồng Tâm này sáng đèn.
Với sự hiểu biết của Phó Sinh Hàn về nàng, nàng tuyệt đối sẽ không buồn chán mà chơi thứ này, chỉ có thể là nàng đã xảy ra chuyện!
Hắn lập tức ngự kiếm bay về hướng Thẩm gia.
Chỉ còn lại một đám đệ tử nhìn nhau: "Đại sư huynh sao vậy?"
"Ta chưa từng thấy hắn hoảng loạn như thế..."
Phó Sinh Hàn đến Thẩm gia, phát hiện nơi này vô cùng hỗn loạn ¡, may mà Lăng Tân Nguyệt nhận ra hắn, dẫn hắn vào trong.
Trên đường đi, Phó Sinh Hàn không thấy Thẩm Dao Chu đâu, trong lòng đã có dự cảm không lành.
"Thẩm... Thẩm y tu đâu?"
Lăng Tân Nguyệt hốc mắt đỏ hoe: "Dao Chu bị người ta bắt cóc rồi!"
Từ miệng nàng ta, Phó Sinh Hàn mới biết được người bắt cóc Thẩm Dao Chu chính là Hứa Tinh Dạ.
Phó Sinh Hàn và Hứa Tinh Dạ chỉ gặp nhau có một lần, chỉ vì muốn báo đáp ân dạy dỗ của tiền bối mới đi tìm hắn, nhưng Hứa Tinh Dạ gặp hắn cũng không quá kinh ngạc, đối với tin tức phụ thân qua đời cũng rất bình tĩnh.
Lúc đó Phó Sinh Hàn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người này tính tình lạnh nhạt, hơn nữa còn theo đuổi linh khí đến mức nhập ma.
Nhưng tại sao hắn lại bắt cóc Thẩm Dao Chu?!
Nhưng điều này không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm lại Thẩm Dao Chu.
Trên Ngọc Đồng Tâm có thể thấy được tình hình hiện tại của Thẩm Dao Chu, vẫn ổn định, Hứa Tinh Dạ hẳn là chưa làm gì nàng, điều này khiến tâm trạng lo lắng của Phó Sinh Hàn bình tĩnh lại một chút.
Thẩm gia hiện tại tình hình không mấy khả quan, đại trưởng lão bị thương, mọi người không có người đứng đầu đều hỗn loạn cả lên, chỉ có Từ Chỉ Âm và Cố Ung mỗi người dẫn một đội đi tìm, những hộ vệ khác căn bản không biết mình nên làm gì.
Phó Sinh Hàn bình tính lại, phân công nhiệm vụ cho bọn họ, có người đi ra ngoài bí cảnh Lan Nhân chờ Thẩm Túy An ra, còn một số người thì đi đến các môn phái tìm người, cho dù tu vi không đủ thì cũng có thể dùng chiến thuật biển người, chỉ cần có thể tìm được một chút manh mối về Thẩm Dao Chu là tốt rồi.
Sắp xếp xong cho bọn họ, Phó Sinh Hàn mới cầm Ngọc Đồng Tâm lại một lần nữa bước lên phi kiếm.
Sau khi mở chức năng báo động hai chiều của Ngọc Đồng Tâm, có thể chỉ dẫn phương hướng cho nhau.
Phó Sinh Hàn nắm chặt Ngọc Đồng Tâm, trong lòng thầm nói.
"Ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi trở về."
Thẩm Dao Chu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm, cách bày trí trước mắt tao nhã quý phái, hơn nữa còn hơi rung lắc, giống như đang ở trên một linh khí bay nào đó.
Nàng lập tức trở nên cảnh giác, muốn lật người ngồi dậy nhưng lại đau đến mức suýt nữa ngã trở lại.
Linh mạch đau nhức, đau đến mức nàng suýt thăng thiên. "Tỉnh rồi à?"
Giọng nói của Hứa Tinh Dạ đột nhiên vang lên.
Thẩm Dao Chu nghiến răng ngồi dậy, mới phát hiện hắn đang ngồi đối diện mình, trước mặt bày một bàn trà, hắn đang nhàn nhã pha trà.
Hương trà thoang thoảng bay đến trước mặt Thẩm Dao Chu.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Dao Chu lại bị Thiền nhi phía sau hắn thu hút.
So với Thiên nhi kiêu ngạo ngang ngược trước đây, lúc này nàng ta mắt không có thần, ngoan ngoãn đứng sau lưng Hứa Tinh Dạ giống như một con rối.
Thẩm Dao Chu dùng tia X quét qua cơ thể nàng ta nhưng phát hiện linh mạch và đan điền của nàng ta đều bình thường, nàng không khỏi nhíu mày: "Ngươi đã làm gì nàng ta?”