Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 240

Sắc mặt Lạc Văn Huyền biến đổi.

Trước đó ông ta nói với Thẩm Túy An còn cố ý giấu chuyện mình tìm Phương Nghê là để g.i.ế.c Thẩm Dao Chu, nếu bọn họ biết được, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.

May mà Trường Yển Châu khá xa nơi này, trước khi Thẩm Túy An trở về, ông ta nhất định phải nghĩ cách trốn thoát.

Ngay lúc ông ta đang tính toán thì Thân Khương loạng choạng chạy vào, vừa khóc vừa cười: "Yến tỷ! Tiểu thư đã trở về rồi!"

Yến Phi lập tức đứng dậy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Thật sao?!"

Còn sắc mặt của Lạc Văn Huyền đã hoàn toàn thay đổi.

Yến Phi vội vã chạy đến đại sảnh, quả nhiên thấy Từ Chỉ Âm và những người khác đang vây quanh Thẩm Dao Chu ríu rít không ngừng.

Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, vốn định hỏi Thẩm Dao Chu những ngày qua đã trải qua những gì thì thấy Phó Sinh Hàn đứng sau nàng, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Sau khi trải qua bí cảnh Lan Nhân, Phá Nhạc Kiếm Tông và Thái Sơ Kiếm Tông của bọn họ đã hoàn toàn xé rách mặt nhau, nàng ta rất coi thường Thái Sơ Kiếm Tông.

Nhưng trớ trêu thay, lại là Phó Sinh Hàn cứu Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu cũng nhìn thấy Yến Phi: "Yến tỷ!"

Yến Phi lập tức gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó: "Trở về là tốt rồi!"

Trước đó Thẩm Dao Chu ở bên ngoài còn không cảm thấy, giờ trở về nhà mới thấy lòng mình nhẹ bẫng, cuối cùng cũng có nơi nương tựa.

Nàng nhìn xung quanh: "Lục thúc của ta đâu? Hắn không có ở đây sao? Sao không thấy hắn?"

Yến Phi mới võ trán: "Đúng rồi, phải nhanh chóng phái người đến Trường Yển Châu tìm hắn trở về."

"Trường Yển Châu?" Thẩm Dao Chu ngơ ngác nhìn nàng ta: "Sao lục thúc lại chạy đến đó?"

"Chuyện này nói ra thì dài! Lăng Tân Nguyệt chen vào, dùng giọng điệu trâm bổng kể lại chuyện Thẩm Dao Chu mất tích.

Yến Phi lại bổ sung: "Sau khi chúng ta ra khỏi bí cảnh Lan Nhân, có hộ vệ báo cho chúng ta biết ngươi bị bắt cóc, lúc chúng ta trở về, vừa vặn đụng phải Tiên Vân Môn phái người tấn công Thẩm gia, muốn cướp đi đan phương ngươi để lại. Vì vậy chúng ta dứt khoát đánh trả, từ miệng Lạc Văn Huyền biết được có thể là người Trường Yển Châu bắt cóc ngươi, lục thúc của ngươi lo lắng ngươi chịu khổ, liền đi trước một bước đến Trường Yển Châu cứu ngươi."

Thẩm Dao Chu cảm động đến nỗi sắp khóc vì lục thúc.

Lăng Tân Nguyệt u uất nói: "Ta đã nói rồi, theo quy luật của thoại bản, người vô tội nhất thường là hung thủ chôn sâu nhất, Thiền nhi kia rõ ràng là một pháo hôi mà, không ai tin ta..."

Nước mắt của Thẩm Dao Chu "vút" một cái lại trở về.

"Được rồi đại lão, cầu xin ngươi ngậm miệng đi."

Bị Lăng Tân Nguyệt nói như vậy, bầu không khí cảm thương ban đầu cũng không còn nữa, Thẩm Dao Chu liền kể lại những gì mình trải qua trên đường đi. Nghe nói Phương Nghê thực ra là người Tiên Vân Môn phái đi g.i.ế.c Thẩm Dao Chu, Yến Phi lập tức nổi giận: "Lão già Lạc Văn Huyền kia thật to gan, dám lừa chúng ta! Ta sẽ đi tìm ông ta tính sổ ngay!"

Thẩm Dao Chu sửng sốt, vội vàng nói: "Ta đã bình an trở về rồi, không cần vì chuyện này mà chạy đến Tiên Vân Môn đâu."

"Không sao, ông ta đang ở trong phòng khách." Yến Phi xắn tay áo: "Dạy dỗ một trận rất tiện."

Thẩm Dao Chu: "..."

Nàng toát mồ hôi, vội vàng kéo Yến Phi giống như thổ phỉ: "Đợi đã, ngươi nghe ta nói hết đã."

Vì vậy, Yến Phi chỉ có thể tạm thời kìm nén ham muốn đánh người của mình, nghe Thẩm Dao Chu tiếp tục nói.
Bình Luận (0)
Comment