Vì vậy, hắn dặn dò thuộc hạ giữ kín như bưng, đừng để lộ chuyện này ra ngoài.
Chờ thuộc hạ rời đi không lâu, hắn nhận được một con hạc giấy, nói là đã phát hiện ra tung tích của Thẩm Dao Chu.
Mộ Thiên Hồ mừng rỡ, quả nhiên là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Nhưng hắn không lập tức dẫn người đi truy đuổi, ngược lại quay người đi đến chỗ Cận Ngạn.
Hắn biết Cận Ngạn trước đó có mang một người về, đối phương có chút bản lĩnh, đã tạo cho Cận Ngạn một đội quân bí mật, mà hiện tại hắn muốn đi mượn Cận Ngạn một ít nhân thủ.
Mộ Thiên Hồ rời đi, Phó Sinh Hàn chậm rãi hiện thân, hắn không đi theo Mộ Thiên Hồ đến chỗ Cận Ngạn.
Cận Ngạn là người quá mức cẩn thận, trước đó Phó Sinh Hàn đi theo Mộ Thiên Hồ đến chỗ hắn một lần, suýt chút nữa bại lộ, Cận Ngạn ở trong phủ lục soát rất nhiều lân đều bị Phó Sinh Hàn tránh được.
Sau đó Phó Sinh Hàn liền sinh ra mười hai phần cảnh giác với nam nhân Cận Ngạn này.
Mộ Thiên Hồ cố ý đi tìm Cận Ngạn mượn người, khiến trong lòng hắn dâng lên một cỗ bất an khó hiểu.
Hắn theo bản năng sờ sờ Ngọc Đồng Tâm trên ngực.
Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Dao Chu làm xong phẫu thuật, lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, xác nhận không có vấn đề mới dùng linh lực dẫn dắt vết thương từ từ khép lại.
Tang Hàm Sương và Ân Trường Uyên nhìn thấy nữ nhi bình an vô sự liền ngàn ân vạn tạ nàng.
Thẩm Dao Chu cũng không để ý, cùng Yến Phi bọn họ rời đi.
Tang Hàm Sương lo lắng nói: "Tang Thế Minh là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nếu hắn ghi hận ân công, e rằng sẽ có nguy hiểm."
Thẩm Dao Chu cũng không sợ Tang Thế Minh, chỉ là lúc nấy nàng để lộ thân phận y tu, có chút lo lắng tập tục của Trường Yển Châu, bị trói đến môn phái nào đó làm người cung phụng.
Thế là bốn người cáo biệt Tang Hàm Sương và Ân Trường Uyên, lại đổi bốn cái mặt nạ dịch dung, đổi đường ra khỏi thành.
Nhưng đi được một lúc, Yến Phi lại đột nhiên dừng lại.
Thẩm Dao Chu hỏi: "Yến tỷ, sao vậy?"
Yến Phi thần sắc ngưng trọng: "Không biết vì sao ta luôn có cảm giác bị người ta rình mò."
Kiếm tu lợi hại như Yến Phi tuyệt đối sẽ không vô cớ nói ra những lời này, nàng ta đã nói như vậy, nhất định là có vấn đề.
Nhưng mặc kệ bọn họ nhìn thế nào cũng không tìm thấy bất kỳ người khả nghỉ nào.
Cuối cùng vẫn là Yến Phi lên tiếng: "Ta cảm thấy những người này rất có thể là nhắm vào ta và Dao Chu, cho nên lát nữa chúng ta chia làm hai đường, chúng ta dẫn người đi, các ngươi nghĩ cách trốn về."
Ninh Tuyết Miên sửng sốt: "Yến tỷ, nghiêm trọng vậy sao?" Yến Phi nói: "Ta hy vọng chỉ là ta suy nghĩ nhiều."
Nói thì nói vậy, nhưng thần sắc nàng ta không có chút nào hòa hoãn.
Ninh Tuyết Miên chỉ có thể nghe lời, Yến Phi rút kiếm, hỏi Thẩm Dao Chu: "Lát nữa ra khỏi thành, chúng ta chỉ có thể dùng phi kiếm bay, ngươi..."
Thẩm Dao Chu vội vàng nói: "Yến tỷ yên tâm, ta không có vấn đề."
Giờ phút quan trọng này, có choáng váng đến mấy cũng phải nhịn.
Thế là vừa ra khỏi thành, bốn người lập tức chia làm hai hướng, chạy trốn về hai phía khác nhau.
Thẩm Dao Chu gắt gao ôm lấy eo Yến Phi, hai mắt nhắm nghiền, không ngừng tự thôi miên bản thân, nhưng chẳng được bao lâu, phi kiếm khẽ rung lên một cái, sau đó dừng hẳn.
Thẩm Dao Chu cẩn thận mở mắt, phát hiện ra họ đã bị bao vây, hơn nữa kẻ cầm đầu nhóm người vây quanh bọn họ lại chính là bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Nếu chỉ có một mình Yến Phi, tuy rằng không đánh lại bọn họ nhưng ít nhất có thể chạy thoát, nhưng giờ mang theo Thẩm Dao Chu, e là không dễ dàng như vậy.
Yến Phi tay cầm kiếm, cẩn thận bảo vệ Thẩm Dao Chu.
Đúng lúc này, Mộ Thiên Hồ từ giữa hai tên tu sĩ Nguyên Anh đi ra, mỉm cười nói: "Thẩm y tu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Thẩm Dao Chu nhìn thấy chiếc áo choàng đen liền lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Nhưng vì sao người của Thiên Vấn Các lại tìm nàng?
Mộ Thiên Hồ nói: "Thẩm y tu đã đến Trường Yển Châu của chúng ta rồi, vì sao không ghé Thiên Vấn Các của chúng ta làm khách?"
Thẩm Dao Chu không rõ mục đích của hắn, chỉ có thể đáp qua loa: "Ngươi đây cũng không giống thái độ mời ta làm khách cho lắm?”
Mộ Thiên Hồ: "Nếu Thẩm y tu đồng ý, ta nhất định sẽ tạ lỗi, đích thân nghênh đón Thẩm y tu."
Thẩm Dao Chu: "Vậy thì không cần đâu."
Mộ Thiên Hồ ung dung nói: "Thẩm y tu, nếu muốn kéo dài thời gian chờ người đến cứu thì không cần thiết đâu, truyên âm phù ngươi gửi đi đều ở chỗ ta cả rồi."
Hắn nói xong liền vo tròn mấy lá truyền âm phù ném xuống đất.
Đây là Thẩm Dao Chu sau khi nghe Yến Phi nói gặp nguy hiểm lập tức gửi đi, không ngờ lại bị Mộ Thiên Hồ chặn lại.
Tình hình nhất thời rơi vào bế tắc.
Mộ Thiên Hồ thấy vậy, cười nói: "Thẩm y tu không phải cố ý đến Trường Yển Châu sao? Chẳng lẽ ngươi không có hứng thú với Thiên Vấn Các của chúng ta?”
Thẩm Dao Chu nghe ra lời hắn nói có ẩn ý: "Ngươi có ý gì?"
Nụ cười của Mộ Thiên Hồ nhạt đi vài phần: "Giờ này còn giả ngu thì thật là vô vị. Nếu Thẩm y tu không muốn, ta chỉ có thể động thủ mời vậy."
Tay Yến Phi nắm chặt lấy kiếm.
Ngay lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra, một bóng đen từ bên cạnh tập kích, đánh Mộ Thiên Hồ trở tay không kịp, tạo ra một sơ hở cho Thẩm Dao Chu và Yến Phi.
Yến Phi lập tức cùng Thẩm Dao Chu phi kiếm xông ra ngoài. Bóng đen kia sau khi giao thủ với Mộ Thiên Hồ trong chốc lát, thấy bọn họ đã chạy thoát, cũng nhanh chóng rút lui.
Mộ Thiên Hồ không ngờ chuyện nắm chắc mười phần lại bị phá hỏng, tức giận quát: "Truy đuổi!"
Tên thuộc hạ vội vàng hỏi: "Truy đuổi... truy đuổi ai ạ?"
"Đương nhiên là truy đuổi Thẩm Dao Chul"
Mộ Thiên Hồ nói xong liền đuổi theo hướng Thẩm Dao Chu bọn họ chạy trốn, bốn tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia giống như u linh bám theo sau hắn.
Tuy nhiên trong lòng Mộ Thiên Hồ vẫn còn nghi hoặc, khoảnh khắc giao đấu với bóng đen kia vừa rồi, hắn lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác quen thuộc đó.
Chẳng lẽ, tên tu sĩ đã phá hủy vườm ươm và đánh hắn bị thương kia cũng có liên quan đến Thẩm Dao Chu?