Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 322

Rất nhiều kiến thức mới như được mở nắp bình, ùa về phía nàng, nàng giống như một miếng bọt biển khô, không ngừng hấp thụ, không ngừng gột rửa nhận thức trước đây của mình.

Khi nàng khâu xong sợi linh mạch cuối cùng, dần dần thoát khỏi cảnh giới huyền diệu đó, mới phát hiện ra linh lực trong cơ thể mình đã cạn kiệt, cảm giác mệt mỏi của não và cơ thể đồng thời ập đến, suýt chút nữa khiến nàng ngất đi.

Đừng nói đến nàng là bác sĩ chính, ngay cả Yến Phi và Tiền Hổ là trợ thủ cũng mệt đến thở không ra hơi.

Yến Phi tu vi cao còn có thể đứng được, Tiền Hổ đã ngồi phịch xuống đất, như thể ngay cả ngón tay cũng không nhấc nổi.

Đúng lúc này, hệ thống phát ra âm thanh.

[Nhiệm vụ phụ: Chữa lành vết thương của Ninh Tuyết Miên đã hoàn thành. Mức độ điều trị đạt chín mươi lăm phần trăm, nhận được Rương báu vàng X1]

Tiếp đó, nó dường như dừng lại một chút mới nói:

[Chúc mừng ký chủ. ]

Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Dao Chu nặng nề rơi xuống, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.

Tiền Hổ nhìn nụ cười của nàng, không nhịn được hỏi: "Thẩm y tu, ca phẫu thuật thành công rồi sao?"

Thẩm Dao Chu gật đầu thật mạnh: "Ca phẫu thuật rất thành công!" Tiền Hổ vui mừng cười toét miệng, nhưng ngay sau đó lại mếu máo khóc.

Yến Phi đã sớm nhìn ra Thẩm Dao Chu không chịu nổi nữa, đỡ lấy nàng: "Ngươi không sao chứ?"

Thẩm Dao Chu lắc đầu, nhìn Ninh Tuyết Miên đang ngủ yên trên bàn phẫu thuật, nhẹ giọng nói: “Ta không sao."

Cảm giác cứu sống được bệnh nhân thật tuyệt, không có gì tuyệt hơn thế nữa.

Trong rừng hạnh ngoài phòng phẫu thuật, không biết từ lúc nào lại nhiều thêm một cây, nhẹ nhàng lay động cành cây, một luồng công đức kim quang rơi vào bông hoa ở giữa rừng hạnh.

Thẩm Dao Chu và những người khác đưa Ninh Tuyết Miên ra khỏi bí cảnh Hạnh Lâm.

Tất cả mọi người đều đang âm thầm cầu nguyện cho Ninh Tuyết Miên, nhìn thấy bọn họ đi ra, nghe Thẩm Dao Chu nói "Ca phẫu thuật thành công”, trong nháy mắt gần như rơi lệ.

Thiệu Khâm cũng rơi lệ, nắm lấy tay Ninh Tuyết Miên liên tục nói: "Cảm ơn, cảm ơn..."

Thẩm Dao Chu đưa Ninh Tuyết Miên ra ngoài là muốn an ủi mọi người, bây giờ nàng ta tốt nhất vẫn nên ở lại bí cảnh Hạnh Lâm dưỡng thương.

Mọi người đương nhiên không có ý kiến gì.

Thẩm Dao Chu và Yến Phi cũng theo đó trở về bí cảnh Hạnh Lâm, Thẩm Dao Chu tiêu hao quá lớn, đã có chút không chịu nổi, nói một tiếng với Yến Phi liền chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi nàng tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Tu sĩ thường dùng tu luyện để khôi phục linh lực, nhưng Thẩm Dao Chu lại giữ thói quen kiếp trước, dựa vào ngủ để khôi phục, ngủ một giấc dậy, mặc dù linh lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều.

Nàng nhìn tình hình của Ninh Tuyết Miên, sau đó đi ra khỏi bí cảnh Hạnh Lâm.

Lúc này, Tiền Hổ đang khoa tay múa chân kể lại quá trình phẫu thuật, dọa mọi người sợ hết hồn.

Thấy Thẩm Dao Chu đi ra, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kính trọng.

Thiệu Khâm theo sự chỉ dẫn của mọi người, quay đầu về phía Thẩm Dao Chu, trên mặt mang theo một tia xấu hổ: "Thẩm y tu, ngươi cứu Tuyết Miên, ta thực sự rất cảm kích ngươi, lúc trước ta có thành kiến với ngươi, nói rất nhiều lời không hay, mong ngươi đừng để bụng."

"Ngươi không giống bọn họ, ngươi mới là y tu chân chính!"

Thẩm Dao Chu đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Bọn họ, là ai?"
Bình Luận (0)
Comment