Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 478

Không ngờ lại có hai người còn trơ trến hơn ông ta.

Cao Quân và Ứng Xương đồng thanh nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ bái lạy!"

Thẩm Dao Chu: "?2?"

Những người ở Sùng Văn Châu các ngươi đều bị làm sao vậy?!

Văn Nhân Nghiên không khỏi che mặt.

Cao Quân và Ứng Xương không hề ngượng ngùng, rất tự nhiên nhận lấy đồ từ tay Thẩm Dao Chu và Từ Chỉ Âm: "Loại chuyện này sao có thể làm phiền sư phụ được, chúng ta làm, chúng ta làm!"

Cao Quân nhớ ra điều gì đó: "Vĩnh An, nhanh lên, dâng bánh bao của ta cho sư phụ, lão nhân gia ngài bận rộn lâu như vậy, chắc chắn là đói rồi."

Phòng Vĩnh An luyến tiếc đưa hộp bánh bao đó cho Thẩm Dao Chu.

Ca phẫu thuật này thực sự khiến Thẩm Dao Chu hao tổn tâm lực, linh lực đã bị rút sạch, mà những chiếc bánh bao này trông có vẻ giản dị nhưng lại tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, chỉ cần ngửi một hơi cũng khiến đan điền khô cạn của nàng dễ chịu hơn rất nhiều.

Thẩm Dao Chu cầm lấy một chiếc, cắn một miếng, không chỉ ngon đến mức khiến nàng muốn nuốt cả lưỡi, thậm chí còn có một luồng linh lực ôn hòa tiến vào linh mạch nhưng lại khác với những loại linh thực kia, những luồng linh lực này có tác dụng tu bổ nhưng lại không giống như sự bá đạo của đan dược, hơn nữa quan trọng nhất là còn không có chút độc tố nào của đan dược. Cao Quân đầy mặt chờ mong hỏi: "Sư phụ, bánh bao có ngon không?”

Thẩm Dao Chu chỉ có thể liên tục gật đầu, sau đó lại lấy một chiếc đưa cho Từ Chỉ Âm.

Từ Chỉ Âm nửa tin nửa ngờ cắn một miếng, sau đó cũng bị chinh phục hoàn toàn, ban đầu nàng ta còn không có thiện cảm gì với hai y tu bái sư giữa đường này, nhưng sau khi ăn bánh bao, nàng ta cảm thấy Thẩm Dao Chu cũng nên nhận đồ đệ rồi.

Lúc này, phụ nhân mơ màng tỉnh lại, trong lúc mơ hồ nhìn thấy đứa con trên giường bệnh, bà ta vốn tưởng rằng đứa trẻ đã chết, đã định không muốn sống nữa, giờ đây sờ tay đứa trẻ, bà ta khóc nức nở.

Những người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy không dễ chịu trong lòng.

Bà ta khóc xong lại quỳ xuống trước mặt Thẩm Dao Chu, Thẩm Dao Chu vội vàng đỡ bà ta dậy: "Chữa bệnh cứu người vốn là thiên chức của chúng ta, bà không cần hành đại lễ."

Phụ nhân lắc đầu: "Đây là điều nên làm, nếu không có người, Bảo nhi nhà ta thực sự không còn mạng nữa rồi!"

Cao Quân dường như nhớ ra điều gì đó: "Chờ đã, nếu sư phụ thành công, đứa trẻ lúc này chẳng phải là song linh căn sao?"

Không ít người nghe thấy lời này, sắc mặt đều thay đổi.

Mặc dù song linh căn cũng không được coi là thiên phú ưu tú gì, nhưng điều này lại có nghĩa là việc cắt linh căn là khả thi, vê sau những người song linh căn đó cũng có thể trở thành đơn linh căn, thậm chí còn có thể tự chọn? Biết đâu còn có thể nghĩ cách biến thành thiên linh căn hiếm có hơn nữa chứt Sao có thể không khiến người ta động lòng?

Thậm chí không ít học sinh phàm nhân còn nghĩ xa hơn, linh căn có thể cắt, vậy những người không có linh căn như bọn họ, có phải cũng có nghĩa là có thể ghép linh căn cắt từ người khác vào không?

Nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Dao Chu đã hoàn toàn dập tắt suy nghĩ của bọn họ.

"Mặc dù đã cắt bỏ linh căn bị trúng độc nhưng hắn cũng không thể coi là song linh căn, hai loại linh lực của hắn phải đạt đến mức độ của tam linh căn mới có thể tiến giai, hơn nữa phẫu thuật có ảnh hưởng đến cơ thể, về sau tu luyện chắc chắn không bằng tu sĩ cùng cấp..."
Bình Luận (0)
Comment