Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 532

Bởi vậy, lúc Minh Tử Đạm tỉnh lại, y phục trên người hắn tuy vẫn chỉnh tê, nhưng túi trữ vật đã không cánh mà bay.

Hắn nhất thời hoảng hốt vô cùng.

Linh thạch và pháp khí trong túi trữ vật mất thì thôi, điều quan trọng nhất là Trấn Linh Đan cũng không còn, lần trước hắn uống Trấn Linh Đan đã là hơn hai mươi ngày trước, nếu không có Trấn Linh Đan, linh căn của hắn sẽ nhanh chóng bại lộ, một khi bị người khác phát hiện thì hậu quả thật khó lường.

Nhưng nghĩ đến cảnh quay về đối diện phụ mẫu và tỷ tỷ, trong lòng hắn lại tràn đây bất cam, bởi bọn họ nhất định sẽ trách mắng, lại giam cầm hắn trong nhà.

Hắn thật sự đã chán ghét những tháng ngày như vậy rồi!

Minh Tử Đạm dâng lên một bụng bướng bỉnh, dược hiệu của Trấn Linh Đan ít nhất có thể duy trì năm ngày, hắn không tin bản thân không tìm được Tấn y tu, không có được Trấn Linh Đan!

Thuộc hạ Thịnh gia ban đầu cho rằng hắn đánh mất đồ vật, nhất định sẽ ủ rũ quay về, nào ngờ hắn lại đi vê hướng ngược lại.

Thuộc hạ nghĩ tới mệnh lệnh của Thịnh Hoài Khanh liền không ngăn cản nữa, chỉ âm thâm đi theo.

Minh Tử Đạm từ nhỏ do không thể ra ngoài, chỉ có thể xem các loại ngọc giản để g.i.ế.c thời gian, cho nên cũng biết được không ít chuyện.

Mỗi lần Tấn y tu đưa bình ngọc đựng Trấn Linh Đan đều mang theo một mùi hương thoang thoảng, người thường không để ý tới, nhưng Minh Tử Đạm lại nhận ra đó là mùi hương của hoa Ngọc Dung. Hoa Ngọc Dung vốn không phải loại hoa phổ biến, hơn nữa phải sinh trưởng trong môi trường cực hàn mới có thể nở hoa. uau0

Mỗi lần Tấn y tu đưa đến đều có mùi hương này trên bình, chứng tỏ hoa Ngọc Dung ở chỗ hắn là nở quanh năm.

Mà trong Sùng Văn Châu, chỉ có Lăng Hàn Băng Nguyên mới có thể đáp ứng được điều kiện này.

Cho nên, ngay lúc Bạch Lộc thư viện và Minh gia vì sự mất tích của hắn mà rối loạn, hắn đã loạng choạng bước vào Lăng Hàn Băng Nguyên.

Thịnh Hoài Khanh nhận được truyền thư của thuộc hạ cùng với túi trữ vật kia, sắc mặt không khỏi nhíu lại.

Hắn vốn cho rằng Minh Tử Đạm chạy ra khỏi thư viện là vì muốn lén lút đi chơi, nhưng bất kể là thái độ căng thẳng bất thường của Minh gia hay là việc Minh Tử Đạm nhất định phải đến Lăng Hàn Băng Nguyên đều khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Lăng Hàn Băng Nguyên vốn là nơi hoang vu hẻo lánh, linh khí mỏng manh, tu sĩ rất ít khi đặt chân đến những nơi như vậy, tại sao Minh Tử Đạm lại nhất định phải đến đó? Chẳng lẽ hắn có chuyện gì nhất định phải làm sao?

Thịnh Hoài Khanh mở túi trữ vật của Minh Tử Đạm ra, ngoại trừ linh thạch và pháp khí, chỉ còn lại một bình đan dược mà hắn chưa từng nghe nói qua.

Hắn cẩn thận xem xét bình đan dược, ngoại trừ cái tên "Trấn Linh Đan" ra thì không tìm thấy manh mối nào khác.

Hắn lại mở nắp bình ra, bên trong vừa vặn còn lại bốn viên đan dược.

Thịnh Hoài Khanh trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán, việc Minh Tử Đạm đến Lăng Hàn Băng Nguyên có liên quan đến loại đan dược bí ẩn này. Hắn lập tức cảm thấy hứng thú, quyết định tự mình đi xem thử Minh Tử Đạm rốt cuộc đang giấu diếm điều gì. Lăng Tân Nguyệt che miệng ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: "Thẩm y tu, Thẩm cô nương, Thẩm đại tiểu thư, ngươi gọi chúng ta đến đây đã mấy canh giờ rồi, cũng không nói là có chuyện gì? Hai người các ngươi là tu sĩ không sao, ta chỉ là một người thường, thực sự sắp c.h.ế.t vì buồn ngủ rồi!"
Bình Luận (0)
Comment