Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 565

Hắn bước đến gần nàng, không khỏi lên tiếng hỏi: "Ngươi sao vậy?”

Nghe vậy, Thẩm Dao Chu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười đáp: "Không có gì."

Nàng có chút lúng túng, đưa tay vén tóc mai: "Ta định quay về thu dọn đồ đạc, cũng phải đi xem Tấn thúc thế nào, sợ hắn lo lắng..."

“Dao Chu."

Phó Sinh Hàn đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng.

Thẩm Dao Chu nhìn hắn, bất giác ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nhưng lại vô cùng dịu dàng trên môi Phó Sinh Hàn: "Ngươi không cần tự trách, vì ngươi, ta nhất định sẽ bình an trở về."

Hắn đã nghe được cuộc đối thoại giữa Thẩm Dao Chu và Thịnh Hoài Khanh, cho rằng Thẩm Dao Chu đang lo lắng cho mình.

Nhưng sau khi nghe hắn nói xong, Thẩm Dao Chu chỉ mím chặt môi, không nói gì.

Nhìn thấy Phó Sinh Hàn bình an trở về, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết. Nhưng sau niềm vui mừng đó, nàng lại nhớ đến bức thư kia.

Nàng muốn hỏi Phó Sinh Hàn, Tô Thanh Uẩn tại sao lại bảo nàng phải cẩn thận hắn, rốt cuộc hắn có thân phận gì, có phải hắn... đang lừa gạt nàng hay không?

Nhưng nàng lại không dám hỏi.

Nếu không hỏi, trong lòng nàng sẽ luôn canh cánh một nỗi băn khoăn, không thể đối diện với Phó Sinh Hàn như trước kia nữa.

Không nghe thấy câu trả lời mình mong muốn, Phó Sinh Hàn cảm nhận được điều bất thường. Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thực ra ta..."

Nhưng Thẩm Dao Chu chỉ mỉm cười gượng gạo, cắt ngang lời hắn: "Nếu vậy... để ta về thu xếp hành lý trước."

Phó Sinh Hàn sững người, theo bản năng muốn giữ Thẩm Dao Chu lại nhưng nàng đã né tránh.

Thẩm Dao Chu xoay người, không quay đầu lại mà rời đi.

Phó Sinh Hàn nhìn theo bóng lưng nàng, không biết trong khoảng thời gian hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì, đáy mắt hắn lại dâng lên tơ m.á.u nhưng rất nhanh liần bị hắn nén xuống.

Hắn siết chặt tay, từ khi nhìn thấy dung nhan ẩn hiện trong linh khí kia, hắc vụ càng ngày càng khó khống chế, mỗi lần hắn đè nén đều trở nên gian nan hơn.

Hắn đã hứa với Thẩm Dao Chu, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ nói cho nàng biết, nhưng Thẩm Dao Chu lại đột nhiên xa cách giống như dội một chậu nước lạnh vào sự nhiệt tình của hắn.

Hắn đứng lặng rất lâu, cuối cùng vẫn im lặng quay về.

Đường về không cần phải gấp gáp, Thẩm Dao Chu nhân cơ hội chui vào linh thuyền của mình, tránh chạm mặt Phó Sinh Hàn.

Lần này cùng nàng về còn có Tấn Khải Việt.

Từ khi hắn giao lại di vật của Tô Thanh Uẩn cho Thẩm Dao Chu, hắn như mất đi ý chí sinh tôn, may nhờ Thẩm Dao Chu luôn để ý mới không xảy ra chuyện gì.

Thẩm Dao Chu vừa dùng chuyện của Tô Thanh Uẩn để khuyên nhủ hắn, vừa ngày ngày ở bên bầu bạn với hắn, mong có thể xóa bỏ ý định muốn c.h.ế.t của hắn.

Tấn Khải Việt đương nhiên hiểu rõ tâm ý của nàng, nhưng vì nàng là con gái của sư tỷ, hắn cũng không tiện từ chối hảo ý. Hai người lúc này đang ngồi trong linh thuyền chơi cờ.

Thẩm Dao Chu cầm kỳ thi họa đều không tinh thông, chơi cờ cũng chỉ biết chơi cờ vây, Tấn Khải Việt dạy hai lần, tức giận mắng "gỗ mục không thể chạm khắc", thế nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng chơi cờ vây với nàng.

Thẩm Dao Chu chất chứa tâm sự, ngay cả trò chơi cờ vây đơn giản cũng thường xuyên sơ suất, bị Tấn Khải Việt bắt được sơ hở đánh bại nàng.

Chơi vài ván, Tấn Khải Việt đẩy bàn cờ: "Tâm trí ngươi không ở đây, thắng ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì, không chơi nữa."
Bình Luận (0)
Comment