Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 567

Tiểu Ngũ vừa nghe danh Bùi Trọng, sắc mặt vốn hồng hào bỗng chốc trắng bệch, theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu khẽ vỗ vai trấn an hắn, ánh mắt kiên định nhìn về phía Tấn Khải Việt: "Tấn thúc, có lẽ phải nhờ thúc giúp một tay."

Tấn Khải Việt có thể luyện chế linh đan che giấu dược tính, nếu Tiểu Ngũ không còn là dược nhân nữa, hẳn là sẽ không còn giá trị lợi dụng đối với Bùi Trọng, Thẩm Dao Chu mới có cơ hội giữ hắn lại.

Tấn Khải Việt hiểu rõ tình thế, lúc này cũng không còn kêu la muốn c.h.ế.t nữa, vội vàng lấy ra một lọ Trấn Linh Đan từ trong túi trữ vật, đưa cho Tiểu Ngũ nuốt vào.

Tấn Khải Việt nói: "Trấn Linh Đan phải mất một canh giờ mới phát huy tác dụng, trước hết cứ kéo dài thời gian đã."

Văn Nhân Nghiên lộ vẻ lo lắng: "Vậy phải làm sao? Sơn trưởng bọn họ đều không có ở đây, chúng ta e là không ngăn được hắn."

Phó Sinh Hàn bước ra: "Để ta."

Nhưng Thẩm Dao Chu lại kéo hắn về phía sau: "Ngươi đi làm gì? Quên mất tình trạng của mình rồi sao?"

Phó Sinh Hàn nhìn nàng nắm lấy tay mình, ánh mắt dần trở nên ấm áp, mấy ngày nay Thẩm Dao Chu luôn tìm cách tránh né hắn, khiến hắn trong lòng buồn bực không thôi, giờ phút này nhận ra nàng không phải muốn xa lánh mình, tâm trạng lại dần tốt lên.

Thẩm Dao Chu kéo Phó Sinh Hàn ra sau lưng, kiên định nói: "Để ta." "Ngươi?" Văn Nhân Nghiên vội vàng nói: "Tên Bùi Trọng kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại là người luyện đấu pháp thực chiến, ngươi không thể nào đánh lại hắn đâu!"

"Ai nói ta muốn đánh nhau với hắn?!" Thẩm Dao Chu phản bác: "Ta đi xem bệnh cho hắn."

Tất cả mọi người: "??2"

Bùi Trọng ngồi trong phòng khách, chờ đợi đã lâu mới thấy Thẩm Dao Chu bọn họ đi ra, lập tức cười lạnh: "Thẩm y tu quả nhiên là đến muộn."

Thẩm Dao Chu cười nói: "Thực sự xin lỗi Bùi công tử, bệnh nhân hơi nhiều, nên chậm trễ một chút."

Bùi Trọng không kiên nhẫn nói: "Thời gian đã đến, làm phiên Thẩm y tu trả dược nhân cho ta."

"Đừng vội." Thẩm Dao Chu ngồi xuống đối diện Bùi Trọng: "Ta nghe nói năm đó Sơn Nam Vương từng có kỳ ngộ, trong thời gian ngắn ngủi từ Luyện Khí kỳ trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh kỳ, không biết có đúng không?"

Bùi Trọng hừ một tiếng: "Cả Sùng Văn Châu ai mà chẳng biết chuyện này, tin tức của Thẩm y tu đúng là không được nhanh nhạy cho lắm."

Thẩm Dao Chu cười nói: "Có câu họa phúc khôn lường, vạn sự đều có hai mặt, có lợi ắt cũng có hại."

Bùi Trọng sa sầm mặt: "Ý ngươi là gì?"

Thẩm Dao Chu đã mở tia X, nhìn thấy đan độc loang lổ trong cơ thể hắn, nghiêm túc hỏi: "Sơn Nam Vương có thường xuyên cảm thấy linh lực bị cản trở, đan điền đau âm ỉ hay không?”

Từ Chỉ Âm cùng những người khác đứng sau Thẩm Dao Chu nghe thấy câu hỏi quen thuộc này đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó mới nhận ra Thẩm Dao Chu sắp sửa giăng bấy, thế là nín cười, mặt ai nấy đều đỏ bừng.

Nhưng trong mắt Bùi Trọng lại giống như xác nhận công pháp của hắn có vấn đề, trong lòng lập tức thắt lại, lại không chịu thừa nhận, lạnh lùng nói: "Không có, Thẩm y tu đừng nói bậy."

"Sơn Nam Vương nói không có thì chắc là không có." Thẩm Dao Chu ung dung nói: "Chỉ là ta vẫn phải khuyên một câu, thân thể là của mình, đừng ngại chữa bệnh!"

Nói xong, Thẩm Dao Chu cũng không vội, thong thả thưởng trà.

Chỉ có Bùi Trọng sắc mặt biến đổi liên tục, dường như đang trầm tư suy ngHĩ.
Bình Luận (0)
Comment