Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 575

Phó Sinh Hàn thấy nàng rời đi cũng không chút do dự đi theo.

Trên đường đi, Thẩm Dao Chu đã được Văn Nhân Nghiên giới thiệu rõ ràng tình hình của đối phương.

Vị Thái tử Diệp quốc này tên Vũ Văn Hựu, thiên phú hơn người, xuất thân cao quý, năm đó ở Sùng Văn Châu cũng rất nổi danh, nhưng vài năm trước hắn bỗng nhiên ít xuất hiện trước mặt mọi người, hoàng tộc Diệp quốc cũng cố tình che giấu chuyện này.

Rất nhiều người đồn rằng Vũ Văn Hựu có thể đã chết, cho dù không c.h.ế.t thì cũng có thể bị trọng thương, thậm chí tu vi thụt lùi, trở thành phế nhân.

Thế nhưng Văn Nhân Nghiên lại nói Vũ Văn Hựu trông rất bình thường, hơn nữa tu vi cũng không hề thụt lùi, trái lại còn có vẻ đáng sợ hơn trước đây.

Đang nói chuyện, ba người đã đến phòng khách.

Vừa bước vào, Thẩm Dao Chu liên nhìn thấy thanh niên đang ngồi trên ghế.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh xám rất giản dị, đúng là trường bào, thậm chí còn không phải pháp y.

Vả lại, dung mạo hắn ôn nhuận như ngọc, khiêm nhường lễ độ, không hề có chút kiêu căng ngạo mạn nào của bậc Thái tử, nếu không phải quanh thân tỏa ra uy áp bức người, nói hắn là một vị công tử thư sinh nơi phàm trân cũng có kẻ tin.

Tuy mục đích đến đây là để hỏi tội, nhưng hắn vẫn giữ lễ nghi, cung kính hành lễ. Đối phương đã hành lễ, Thẩm Dao Chu bọn họ tự nhiên cũng đáp lễ cho phải phép.

Do đó mà bầu không khí trò chuyện giữa hai bên vẫn rất hòa hợp.

Nhưng có lẽ là do trực giác nhạy bén của người trong nghề, Thẩm Dao Chu luôn cảm thấy dường như Vũ Văn Hựu có điều gì đó kỳ lạ, chỉ không rõ là vì sao.

Vũ Văn Hựu thấy nàng im lặng, bèn lên tiếng: "Thẩm y tu, Sơn Nam Vương nước ta được ngài ra tay cứu giúp, ân tình này chúng ta ghi nhớ trong lòng, nếu ngài cần thù lao, nước ta nhất định không tiếc, nhưng tên dược nhân kia là do quốc chủ ban cho hắn, ý nghĩa đặc biệt, mong ngài xem xét trả lại cho chúng ta."

Đến rồi, đến rồi.

Tinh thần Thẩm Dao Chu phấn chấn hẳn lên, nàng thản nhiên đáp: "Không biết Sơn Nam Vương có nói với ngài hay chưa, chúng ta đã lập khế ước rồi. Người như hắn, tuổi tác đã cao, tu vi lại không thấp, địa vị lại càng tôn quý, nào phải là một đứa trẻ, há có thể không hiểu chuyện? Rõ ràng là biết mình đuối lý mới phải về nhà cầu cứu gia trưởng chứ gì?"

Vũ Văn Hựu nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta đều rõ mười mười. Thẩm y tu lừa hắn, mượn cớ chữa trị thương thế do công pháp gây ra, thực chất là đang thanh trừ độc dược tích tụ trong người, lại còn nhân cơ hội này ép hắn lập khế ước. Hành động như vậy chẳng lẽ là quang minh chính đại hay sao?"

Thẩm Dao Chu mỉm cười: "Ta đúng là có dùng chút thủ đoạn, nhưng công pháp của hắn quả thực có vấn đề. Nếu không phải vậy, hắn cần gì phải thường xuyên dùng đan dược để chữa trị, cũng sẽ không khiến độc dược tích tụ nghiêm trọng, càng không đến lượt ta ra tay cứu giúp." "Huống hồ, Thái tử điện hạ nói ta lừa hắn lập khế ước, ta thừa nhận ta đúng là có dùng chút mưu mẹo, nhưng Sơn Nam Vương có thực sự bị ta lừa gạt hay không? Hắn đã do dự rất lâu mới đồng ý, chẳng giống như là hành động bốc đồng, Thái tử nói xem có đúng không?”

Vũ Văn Hựu nhất thời á khẩu, xem ra Bùi Trọng giấu hắn không ít chuyện.
Bình Luận (0)
Comment