Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 602

Liễu Chuẩn trong lòng thâm mắng nhưng trên mặt vẫn phải giữ nụ cười: "Thanh Dương thế chất hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Nhân Thánh Môn chúng †a vậy?"

Lận Thanh Dương cười nói: "Liễu trưởng lão nói vậy là sao, chúng ta đều là mười ba môn phái nòng cốt của Y Tu Minh Hội, nên tăng cường qua lại mới phải, ngay cả trong thư của Y Tổ cũng đã nói, phải bảo chúng ta đồng tâm hiệp lực, mọi việc đều phải thương lượng, Liễu trưởng lão là muốn chống đối Y Tổ sao?"

Liễu trưởng lão tức giận đến mức muốn hộc máu.

Những năm gần đây, Y Tu Minh Hội dân dần bị Nhân Thánh Môn thao túng, mười ba môn phái cùng nhau bàn bạc đại sự sớm đã chỉ còn là hư danh, sự thật này ai ai cũng biết, chỉ là hôm nay bị Lận Thanh Dương vạch trân mà thôi.

Nhưng ông ta cũng không thể nói gì hơn, đành cố nhịn giận nói: "Nếu vậy, Lận thiếu chưởng môn cứ ở lại đây cùng lão phu bàn bạc thêm."

Lục Hoa Quân nhíu mày, hắn đã sớm nhận được tin tức, biết Thẩm Dao Chu bọn họ đến đây để làm gì, vốn nghĩ có Liễu trưởng lão ở đây, chỉ cần qua loa cho xong chuyện là được, nào ngờ lại xuất hiện một biến số là Lận Thanh Dương.

Hắn nhìn Liễu trưởng lão, thấy đối phương gật đầu.

Thẩm Dao Chu tuy đã sớm đoán được Lận Thanh Dương sẽ đến, nhưng khi thực sự nhìn thấy hắn xuất hiện, trái tim nàng mới thực sự trở về vị trí cũ.

Nàng bước tới: "Lần trước chúng ta mang đến t.h.i t.h.ể ma tu, Giang chưởng môn nói, muốn thử nghiệm đan dược không thể không nuôi ma tu, vậy thì ta hỏi Liễu trưởng lão, phải nuôi bao nhiêu ma tu mới đủ để các ngươi thử nghiệm đan dược đây?”

Liễu trưởng lão đang định lên tiếng.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô: "Cái gì?! Ma tu!"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lận Thanh Dương.

Chỉ thấy hắn mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Vì sao thử nghiệm đan dược lại phải nuôi ma tu? Thanh Nang Môn chúng ta chưa từng nuôi ma tul!"

Thẩm Dao Chu không khỏi che mặt, diễn xuất khoa trương này thật sự quá chói mắt, thật sự không muốn thừa nhận đây chính là cứu binh mà nàng tìm đến.

Lận Thanh Dương không hề cảm thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục diễn xuất đến nghẹt thở, truy hỏi Liễu Chuẩn: "Liễu trưởng lão, chẳng lẽ đây là quy củ Nhân Thánh Môn mới đưa ra sao? Nhưng chúng ta sao lại không nghe thấy bất kỳ tin tức nào? Hơn nữa lúc trước đã nói rõ ràng, một khi minh hội đưa ra bất kỳ điều kiện nào đều phải do mười ba môn phái cùng nhau biểu quyết, quá nửa mới có thể thi hành, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?"

Liễu Chuẩn nhẫn nhịn nói: "Lận thiếu chưởng môn nói đùa rồi, không có chuyện đó."

Lận Thanh Dương gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Dao Chu: "Vậy chẳng lẽ là các ngươi vu khống Giang chưởng môn?”

Thẩm Dao Chu nhịn cười, nói: "Tự nhiên không phải, chúng ta có chứng cứ.

Lận Thanh Dương vội vàng tiếp lời: "Có chứng cứ, vậy còn không mau lấy ra? Hai người một câu một lời, trực tiếp đẩy Liễu Chuẩn vào thế bí.

Liễu trưởng lão cũng hiểu ra, Lận Thanh Dương hôm nay đến đây chính là để chống lưng cho Thẩm Dao Chu bọn họ.

Ông ta lạnh mặt nói: "Lận thiếu chưởng môn, Y Tu Minh Hội chúng ta mới là một thể, ngươi là một thành viên trong đó, những năm qua cũng hưởng thụ đãi ngộ nên có, sao đến lúc này lại phản bội?"

Lận Thanh Dương không còn cười đùa nữa, nghiêm túc đáp trả: "Liễu trưởng lão, ta tuy là một thành viên của Y Tu Minh Hội nhưng ta càng là một thành viên của tu tiên giới này, một số chuyện nhỏ, ta có thể không so đo, nhưng nuôi dưỡng ma tu rõ ràng không nằm trong số đó, chẳng lẽ Liễu trưởng lão còn muốn cố chấp không tỉnh ngộ sao?"
Bình Luận (0)
Comment