Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 66

Thẩm Dao Chu thở phào nhẹ nhõm: "Không c.h.ế.t là tốt rồi."

Nhưng nàng còn chưa kịp thở phào hoàn toàn, đã nghe Phó Sinh Hàn nói: "Bản tính chúng nhát gan, bị dọa sợ thì sẽ không dễ dàng xuất hiện nữa."

Thẩm Dao Chu vội hỏi: "... Vậy phải làm sao?”

Phó Sinh Hàn thần sắc tự nhiên: "Bắt nó lại, ép nó thả chúng ta ra là được."

Thẩm Dao Chu: "..."... Thật tàn nhẫn, ta thích.

Phó Sinh Hàn nhìn nàng, muốn nói lại thôi.

Thẩm Dao Chu tưởng hắn còn có manh mối về yêu quái, liền hỏi: "Sao vậy?"

Phó Sinh Hàn hơi nhíu mày: "Ngươi không dùng thuật thanh tẩy để vệ sinh bản thân sao?"

Thẩm Dao Chu cúi đầu, mới phát hiện vạt áo của mình có vài chấm bùn, hẳn là lúc vừa đánh nhau với yêu quái lăn ra đất dính vào.

Mặc dù vậy cũng không đến nỗi quá bẩn, ở đây linh khí không nhiều, không cần phải lãng phí như vậy chứ?

Nhưng Phó Sinh Hàn rõ ràng rất để ý, Thẩm Dao Chu đành vừa lẩm bẩm chê hắn sạch sẽ quá mức, vừa dùng thuật thanh tẩy mấy lần, cho đến khi trên người không còn một hạt bụi, Phó Sinh Hàn mới giãn mày ra.

Thẩm Dao Chu có chút bực bội, chỉ vào vết cháy đen trên cánh tay hắn, phản bác: "Còn nói ta, bản thân ngươi chỗ này không phải cũng bẩn sao?"

"Đây không phải bẩn, là bị quỷ hỏa của quỷ tu làm bị thương." Thẩm Dao Chu sửng sốt, nhìn kỹ mới phát hiện đó đúng là vết bỏng, chỉ là có một lớp hắc khí bao phủ, cộng thêm Phó Sinh Hàn mặc đồ đen nên mới không thấy rõ ràng lắm.

Nghe nói vết thương do quỷ hỏa gây ra không thể dùng linh lực để chữa lành trực tiếp, phải ăn Phá Ách Đan mới có thể trừ được quỷ khí. Chỉ là Phá Ách Đan này rất hiếm, Phó Sinh Hàn hẳn là không có.

Thẩm Dao Chu nghĩ đến việc hắn bị thương như vậy cũng là vì cứu bọn họ, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

Trước đây nàng nghe Cố Ung nói không ít lời xấu về Phó Sinh Hàn, gần như miêu tả hắn thành một kẻ đại gian đại ác, nhưng chỉ hai lần tiếp xúc với Phó Sinh Hàn, nàng lại thấy hắn là người khá tốt.

Phó Sinh Hàn nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Yêu quái thích nơi ẩm ướt tối tăm, chúng ta hãy tìm tung tích của nó ở xung quanh."

Thẩm Dao Chu gật đầu, cùng hắn đi khắp nơi tìm kiếm, trong quá trình tìm kiếm, nàng hỏi: "Đúng rồi, tại sao các ngươi cứ bám theo chúng ta?"

Cái cớ của Diệp Quy Viên quá giả tạo, nàng không phải kẻ ngốc, sao có thể tin được.

Phó Sinh Hàn dừng lại một chút: "Tìm người."

"Tìm ai?" Thẩm Dao Chu suy nghĩ một chút, cầm lấy túi trữ vật của mình: "Có liên quan đến cái này sao?"

Phó Sinh Hàn gật đầu: "Ngươi có biết manh mối gì không?"

Thẩm Dao Chu không chịu yếu thế: "Hay là ngươi nói cho ta biết trước, ngươi tìm người này để làm gì, ta sẽ tùy tình hình mà nói."

Phó Sinh Hàn im lặng một lát mới nói: "Một vị tiền bối đã dạy ta một bộ kiếm pháp, trước khi chết, ông ấy hy vọng ta có thể giúp ông ấy tìm được con trai, con trai ông ấy là một khí tu, hoa văn trên túi trữ vật này chính là hoa văn độc nhất vô nhị của gia tộc bọn họ."

Hắn nói rất thành khẩn, Thẩm Dao Chu cũng không giấu giếm nữa, chỉ là nàng biết không nhiều về túi trữ vật này nên hứa rằng sau khi ra ngoài sẽ giúp hắn hỏi Thẩm Túy An.

Hai người đi một vòng quanh bãi tha ma, cũng không tìm thấy tung tích của yêu quái, đang định đổi chỗ khác tìm thì đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vọng lại.
Bình Luận (0)
Comment