Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 72

Phó Sinh Hàn: "Không cần."

Thẩm Túy An: "Sao được, cứ quyết định như vậy đi, hai vị là khách quý của Thẩm gia chúng ta, không cần khách sáo."

Phó Sinh Hàn mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu: "Làm phiền rồi."

Trở về Thẩm gia, Thẩm Túy An bảo Thẩm quản gia đưa Phó Sinh Hàn và Diệp Quy Viên về viện. Đợi bọn họ đi rồi, Diệp Quy Viên lập tức mở mắt: "Suýt c.h.ế.t ngạt rồi!"

"Thật ra lúc ra khỏi Thành Doanh ta đã tỉnh rồi, nhưng may mà ta giả vờ ngất, như vậy mới có thể trà trộn vào Thẩm gia một cách thuận lợi! Thế nào? Ta thông minh chứt"

Phó Sinh Hàn không để ý đến hắn, cởi áo ngoài để lộ thân hình gần như hoàn mỹ, dưới làn da trắng lạnh, cơ bắp tinh tế và tràn đây sức mạnh, không thừa không thiếu.

Nhưng lúc này, trên cánh tay lại có một vết bỏng, bên trên còn ẩn hiện hắc khí.

Trên bàn bày Phá Ách Đan mà Thẩm Túy An vừa sai người đưa tới, chẳng qua Phó Sinh Hàn thậm chí còn không thèm nhìn, hắn dùng tay làm dao, thế mà lại trực tiếp moi cả một mảng thịt có hắc khí trên đó ra, thậm chí cả linh mạch bị ô nhiễm cũng bị moi đi một đoạn.

Nỗi đau khi linh mạch bị tổn thương, ngay cả Phó Sinh Hàn cũng toát mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.

Nhưng rất nhanh hắn đã thúc đẩy linh lực, không chỉ da thịt dân lành lại, mà ngay cả linh mạch bị cắt đứt cũng theo đó khép miệng.

Diệp Quy Viên vô cùng hâm mộ: "Quả nhiên là Kiếm Cốt bẩm sinh..."

Lúc này hắn mới chậm chạp phản ứng lại: "Chờ đã, vết thương của ta... Vết thương của ta sao lại lành rồi?!"

Phó Sinh Hàn nhắm mắt, dựa vào bàn nghỉ ngơi, nghe vậy liền nói: "Là Thẩm cô nương chữa khỏi cho ngươi."

Diệp Quy Viên trợn tròn mắt: "Thẩm cô nương?! Thẩm Dao Chu?!"

Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Dao Chu chỉ biết giải độc đan, không ngờ hắn đã đánh giá thấp nàng rồi.

Diệp Quy Viên vì không thể uống đan dược, lại không giống Phó Sinh Hàn có thể tự động chữa lành linh mạch nên từ nhỏ đến lớn không dám dễ dàng bị thương, thậm chí hắn còn không dám tu luyện quá nhiều, sợ gặp phải thiên kiếp.

Nhưng có Thẩm Dao Chu rồi, hắn còn gì phải sợ nữa!

Diệp Quy Viên vui vẻ sờ cằm, nhưng đột nhiên khó hiểu: "Ngươi đã biết Thẩm cô nương có bản lĩnh đó, sao không tìm nàng giúp ngươi xử lý vết thương, Kiếm Cốt bẩm sinh cũng không thể tùy tiện hủy hoại như vậy!"

Phó Sinh Hàn khựng lại: "Nàng ở Thành Doanh đã bị kinh sợ, không nên để nàng vì ta mà bận tâm."

Diệp Quy Viên:......

Khoan đã...

Phó Sinh Hàn, ngươi còn là ngươi sao?!

Ngươi từ khi nào lại thương hoa tiếc ngọc như vậy, ngươi không phải bị đoạt xá rồi chứ?! Thẩm Dao Chu cuối cùng cũng trở về Lan Đinh Viện, Lăng Tân Nguyệt và những người khác đã sớm đứng chờ nàng ở ngoài cửa viện.

Nhìn thấy bọn họ, lòng Thẩm Dao Chu ấm áp.

Chỉ là còn chưa kịp hàn huyên vài câu, Lăng Tân Nguyệt đã báo cáo tình hình bệnh nhân gần đây cho nàng, giấy hạc bên Ngô quản sự đã truyền đến, những bệnh nhân đang chờ làm thuật thanh trừ đan độc cũng đã được giao cho Lăng Tân Nguyệt.

Thẩm Dao Chu: "..."

Khoảnh khắc này, nàng như mơ về kiếp trước, trở lại những ngày tháng làm nô lệ trong phòng phẫu thuật.

"Thôi đi!" Thẩm Dao Chu ôm đầu: "Đừng nói những chuyện này với ta nữa, ta đau đầu."

Lăng Tân Nguyệt dừng lại, bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được thôi, vậy thì chào mừng tiểu thư trở về."

Thẩm Dao Chu sửng sốt.
Bình Luận (0)
Comment