“Còn nữa, các ngươi đừng quên vị trí cửa hàng của tên này ở đâu? Mà theo ta quan sát, hình như hắn rất quen thuộc với Hà sư huynh của Linh Đan Tiểu Trúc bên cạnh.”
“Việc này chứng minh gì?”
“Ngu xuẩn! Việc này chứng minh người này hẳn cũng là thành viên của ba cái tiểu đội kia, cho dù vô dụng cũng là người của tiểu đội Cự Vô Bá xếp trong top mười. Ngươi muốn chết thì có thể thử, thật xảy ra chuyện gì xem người ta có tra đến ngươi hay không.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Được rồi, nghe theo ta, trước mắt chỉ có một biện pháp tốt nhất.” Vị phù sư già nua ngồi ở tận cùng bên trong đột nhiên mở miệng nói.
Mọi người lập tức quay lại nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Thấy như vậy, phù sư già nua đắc ý cười, chậm rãi nói:
“Các ngươi đều bị choáng váng hết rồi. Hắn bán phù chú phẩm chất thượng thừa, chắc chắn chi phí sẽ cao hơn so với mọi người, hơn nữa chỉ có một mình hắn!”
“Ý của ngài là chúng ta phải giảm giá?” Có người hỏi.
“Đúng vậy!”
Phù sư già nua ra vẻ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, tin tưởng chắc chắn nói:
“Trực tiếp giảm giá! Tuy rằng phẩm chất phù chú của chúng ta không bằng hắn nhưng chỉ cần giảm giá là được. Dù sao cũng phải đối mặt với yêu ma, chỉ cần giá cả thích hợp, những tu sĩ đó dùng chân cũng biết nên chọn như thế nào.”
“Mà chi phí của đối phương cao, chắc chắn không dám giảm giá như vậy.”
“Đến lúc đó không có ai mua, hắn không làm ăn được nữa, đương nhiên sẽ tuyệt vọng cuốn gói khỏi phường thị.”
Ánh nắng ban mai tới trong yên lặng.
Trong phòng chế phù trên tầng hai.
Chẳng biết ánh nến trên bàn tắt từ khi nào, sợi bấc cháy đen đã nhiễm một tia giá lạnh.
Ấy vậy mà vào giờ phút này, Trương Cảnh, người đang bị Xích Thần Linh Quang bao phủ cũng không rảnh mà để ý tới nó. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, không di không dời, linh thức Luyện Khí trung kì cũng từ bên trong thân thể hắn hiển hiện ở bên ngoài, chẳng hề có chút thả lỏng nào.
Xuyên qua đôi đồng tử đen thẫm của Trương Cảnh.
Chỉ thấy hai đạo nguyên phù, một vàng, một đỏ, hư hư thật thật toả ra ánh sáng lộng lẫy giao thoa, ở chỗ trống trên mặt bàn nơi không có linh chỉ đang không ngừng bay lượn lên xuống phấp phới.
Trương Cảnh lấy Tinh Dẫn Phù đã chế tạo xong ra, lộ ra một khoảng trống không có linh chỉ trên mặt bàn.
Tinh Dẫn Nguyên Phù liền từ từ hạ xuống.
Trong lúc nhất thời, từng đường nét hoa văn sôi nổi hiện lên trên bề mặt linh chỉ, chỉ trong vòng hai, ba hơi thở, chúng liền hợp thành phù văn Tinh Dẫn Phù hoàn chỉnh, lộ ra bên ngoài dao động linh lực mãnh liệt.
Linh khí trong phòng bị nguyên phù không ngừng tụ tập tới.
Nhưng xem chừng như vậy vẫn là chưa đủ.
Linh lực trong đan điền Trương Cảnh cũng bị tiêu hao một lượng lớn không kém.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại quen cửa quen nẻo lấy một viên Tử Linh Đan ra, nuốt xuống, lập tức tinh thần hắn lại chìm vào trong đại đạo chế phù.
Không biết đã qua bao lâu.
Khi Trương Cảnh cảm giác linh thức của bản thân có chút mệt mỏi mới thu nguyên phù lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về gần trăm lá phù vừa mới chế tạo xong còn đang chất đống bên tay phải.
Trong ánh mắt hắn không khỏi hiện lên một tia rung động.
Sau khi có được nguyên phù, tốc độ chế phù của hắn không chỉ nhanh hơn gấp mười lần trước đó, mà quan trọng hơn là không còn tồn tại thứ gọi là xác suất thành công nữa.
Chỉ cần linh thức và linh lực đầy đủ, hắn hoàn toàn có thể liên tục không ngừng chế phù thành công.
Đây nào còn gọi là chế phù nữa, đây rõ ràng là đóng phù ấn mà!
Trong lòng Trương Cảnh vừa động.
Ngọc phù hư ảo hiện lên trước mắt hắn.
Giờ hắn mới để ý, cái ngọc phù cùng hắn xuyên tới nơi này dường như... lại ngưng thực hơn một chút!
"Chẳng lẽ chờ tu vi của ta đột phá một cảnh giới nhất định, ngọc phù liền có thể hoá thành thực thể hoàn toàn sao?"
Hắn nói, trong lòng lại không khỏi có chút suy tư.
Sau đó, ánh mắt Trương Cảnh rơi trên tin tức ghi trên mặt ngọc phù.
[Cửu Diễn Linh Tinh Pháp Lục - cấp ba (357/500)]
Kĩ năng đặc tính: Phù Nguyên Uẩn Sinh (trung cấp)
Không đúng!
Giá trị kinh nghiệm này... dường như có chút không đúng.
Trong mắt Trương Cảnh bỗng hiện lên một chút kinh ngạc.
Mỗi ngày hắn đều kiểm tra ngọc phù, tự nhiên có thể nằm lòng từng điểm kinh nghiệm của mỗi một cái kĩ năng.
So với giá trị kinh nghiệm ước chừng chỉ được khoảng 100 vào ngày hôm qua, rõ ràng hôm nay điểm kinh nghiệm của Cửu Diễn Linh Tinh Pháp Lục đã tăng một mảng lớn.
Từ từ, 100?
Hắn không khỏi nhìn lại hai lá phù trên mặt bàn, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán kinh người.
Sẽ không phải là mỗi lần nguyên phù đóng phù ấn đều sẽ gia tăng một ít kinh nghiệm đâu nhỉ?
Chẳng qua, Trương Cảnh ngẫm lại một chút, nếu coi nguyên phù là một trong những kĩ năng của Cửu Diễn Linh Tinh Pháp Lục, như vậy việc dùng nguyên phù chế phù sẽ gia tăng kinh nghiệm, cũng coi như là hợp lí... mới là lạ!
Nếu tính như vậy thì Cửu Diễn Linh Tinh Pháp Lục hẳn là kĩ năng đầu tiên hoá thành pháp chủng trong số những kĩ năng của hắn rồi.
Hơn nữa tốc độ biến hoá còn nhanh vô cùng!
Trương Cảnh đăm chiêu suy ngẫm, liền gọi ra Ngũ Pháp Linh Hà.
Hai mươi tư con pháp thuật chi ngư lít nha lít nhít hiện lên trong mắt hắn.
Sau khi đột phá Luyện Khí trung kì, dung lượng của Ngũ Pháp Linh Hà đã tăng gấp đôi, cách pháp thuật hồng lưu ngày càng gần hơn.
Nói như vậy dường như cũng không đúng lắm.
Ai dám đảm bảo khi hai mươi tư đạo pháp thuật đều được phát động thì không phải pháp thuật hồng lưu chứ?
Nếu thực sự đánh nhau, Ngũ Pháp Linh Hà cộng thêm một đống phù trong không gian trữ vật, dù có là tu sĩ Luyện Khí tầng sáu gặp phải hắn cũng phải đau đầu đi.
Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra một chút ý cười.
Cho đến giờ phút này hắn mới cảm nhận được một chút cảm giác an toàn.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Trời đã sáng hẳn.
...