Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102. Sóng Gió Vì Việc Giảm Giá (Trung)

Chương 102. Sóng gió vì việc giảm giá (trung)
Chương 102. Sóng gió vì việc giảm giá (trung)

Hơn nữa thoạt nhìn qua thì thấy quan hệ của hai người cũng không tồi.

Nếu không cũng sẽ không...

Chưa hết ----- theo bản năng, nhớ lại điều kiện dùng yêu đan đổi bùa hắn ta trông thấy khi vào cửa.

Về tác dụng của yêu đan, đương nhiên Đặng An cũng biết đôi chút.

Những thứ đó bình thường đều do đan sư dùng khi luyện đan. Hơn nữa, đan sư có thể dùng yêu đan làm tài liệu luyện đan, suy cho cùng cũng có thực lực không hề kém.

Mà ở một bên khác.

Sở Linh Vân nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong sự khiếp sợ ban đầu, chợt nhớ đến nhiệm vụ của bản thân khi tới đây, nàng bất giác nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền quyến rũ, dịu dàng nói:

"Linh Vân gặp qua Trương huynh."

"Không ngờ sau lần từ biệt trước đó, nay gặp lại huynh lại là cảnh ngộ như vậy. Cảnh tượng lần đầu Linh Vân gặp gỡ Trương huynh trên Thanh Tiêu linh hạc, đến nay vẫn hiện rõ trước mắt như mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua."

Trương cảnh chẳng thể phủ nhận, chỉ cười hỏi:

"Hôm nay Sở tiên tử tới đây là muốn mua phù sao?"

"Trương huynh, hôm nay mấy nhà bán phù khác đều đồng loạt giảm giá, ngươi biết hay chăng?" Sở Linh Vân không trả lời thẳng hắn mà lại quan tâm thăm hỏi.

""Không sao, cứ mặc họ giảm."

Biểu cảm trên mặt Trương Cảnh không chút mảy may thay đổi.

Thấy vậy, Sở Linh Vận khẽ cắn chiếc răng trắng ngà, hỏi dò: "Trương huynh, khi vào đây Linh Vân có thấy ngươi ghi trên bảng hiệu, dùng yêu đan đổi phù sẽ rẻ hơn hai phần, nhưng chỉ giới hạn trong ba ngày."

"Không biết... Hôm nay đã quá hạn đổi hay chăng?"

Vừa dứt lời.

Nàng liền nghe thấy Trương Cảnh nhiệt tình hỏi han: "Sở tiên tử muốn dùng đan đổi bùa?"

Sở Linh Vân nghe vậy bèn gật gật đầu, nói thẳng: "Linh Vân nhận sự nhờ vả của tộc huynh, muốn dùng một ít yêu đan cấp thấp đổi lấy món hời là những hạ phẩm phù của Trương huynh."

"Được chứ." Trương Cảnh nói.

"Còn nữa," vẻ mặt Sở Linh Vân có chút nhăn nhó, "Sau đó bên ta còn muốn đổi thêm vài lần với số lượng lớn, không biết đến lúc đó còn có thể tính theo như giá cả hiện tại hay không?"

"Trương huynh, nể tình chúng ta đều đến từ một châu, không biết có thể châm chước một chút được không vậy?"

Trong mắt Sở Linh Vân lộ ra một tia năn nỉ.

"Nếu Sở tiên tử đã mở miệng, vậy đương nhiên là không thành vấn đề rồi."

Trương Cảnh cười, cam đoan nói.

Thời gian ba ngày chỉ là chút mánh khoé, dẫu sao có yêu đan thì nhất định hắn đều sẽ đổi.

Dù sao đổi với ai cũng như nhau, cũng không cần phải làm khó lẫn nhau làm gì.

Lúc này.

Thấy Trương Cảnh thoải mái đưa ra quyết định như vậy, Sở Linh Vân không khỏi líu lưỡi nói không nên lời, đồng thời trong lòng nàng cũng thầm suy nghĩ: "Xem ra quan hệ của Trương huynh cùng vị phù sư sau lưng hắn kia cũng không tệ."

Hiển nhiên suy nghĩ của nàng cùng Đặng An không mưu mà hợp.

Sau khi giao dịch xong.

Sở Linh Vân dẫn theo Đặng An, chào hắn một câu rồi đi ra ngoài.

Ở phía sau bọn họ.

"Còn có mấy lần giao dịch với số lượng lớn nữa sao? Chỉ tiếc tất cả đều là yêu đan của yêu ma Luyện Khí sơ kì." Trương Cảnh bình tĩnh nhìn mười lăm viên yêu đan trong tay.

Xem ra việc chế tác trung phẩm phù đã rất cần kíp rồi.

Trương Cảnh biết thời khắc này trong tay các tiểu đội mạnh chắc chắn có không ít yêu đan của yêu ma Luyện Khí trung kì, chẳng qua họ chướng mắt hạ phẩm phù của hắn mà thôi.

Còn về việc phường thị giảm giá hạ phẩm phù mà Sở Linh Vân vừa nói.

Hắn không khỏi lắc lắc đầu.

Tình huống này kì thực Trương Cảng đã sớm biết từ ban sáng rồi.

Chẳng qua biết thì biết, hắn cũng không có hành động gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là xem náo nhiệt một chút thôi.

Một phần là vì mức giá giảm của họ tính ra vẫn ít hơn so với mức ưu đãi hắn đưa ra khi dùng yêu đan đổi phù, cho nên việc này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thu thập yêu đan.

Mà phần còn lại.

Trương Cảnh hắn cũng không cần phải đua nhau giảm giá với bọn họ.

Hiện tại, giá bán phù của hắn chỉ cao hơn một chút so với giá thu mua của các tiểu đội, thay vì giảm giá, hắn trực tiếp bán hết cho các tiểu đội còn có lợi hơn nhiều.

Ít nhất cũng bớt việc hơn bày bán ở tiệm nhiều.

Giờ đây cách làm của đám phù sư kia vừa hay hợp với ý của Trương Cảnh, tiết kiệm được công sức tiếp đãi khách mua phù, vừa hay hắn có thể dùng thời gian dư này để chế tác, không đúng, là đóng phù ấn để tạo ra càng nhiều phù lục hơn.

Nghĩ đến đây.

Trương Cảnh chậm rãi xoay người, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua vách tường dày, nhìn về phía mấy tiệm bán hạ phẩm bùa kia.

"Mức giá như này là vừa đẹp, mong rằng chư vị sư huynh biết một vừa hai phải, không cần... tự rước hoạ vào thân!"

Âm thanh xa thẳm chợt vang vọng trong tiệm.

...

Mặt trời lặn xuống ngọn núi phía tây, trên trời là sắc hoàng hôn mênh mang..

Tu sĩ đi lại trên Song Phượng Nhai vẫn chẳng ít đi chút nào, tiếng người ồn ào, huyên náo khắp cả phố phường.

Hắt xì -----

Đương lúc buôn bán tốt, vậy mà Trương Cảnh lại nhẹ nhàng đóng cửa tiệm phù lục lại, cả thân mình nhanh chóng biến mất đằng sau cánh cửa.

Thậm chí hắn còn chưa khoá cửa.

Đương nhiên cũng không cần thiết làm như vậy.

Tất cả vật phẩm quan trọng đều được trữ trong không gian trữ vất, hơn nữa trong cửa hàng cũng đã bị Trương Cảnh tiện tay bày ra một đạo cấm chế từ linh lực của hắn.

Bên kia.

Bên trong một cung điện nhỏ nào đó trong Lang Gia quận phủ.

Mấy lão già ngồi đối diện nhau, sắc mặt thản nhiên.

Ở dưới bọn họ còn có bốn, năm nam tử trẻ tuổi ngồi theo thứ tự, sắc mặc cũng thả lỏng vô cùng.

"Ha ha, chuyện xảy ra hôm nay quả là phong vân biến chuyển mà."

Một vị lão giả mở miệng cười nói.

"Ai nói không phải đâu? Sư đệ của ta vậy mà bị một phù sư mới xuất hiện không biết chui từ đâu ra ép đến mức phải giảm giá. Đêm qua thậm chí còn đến chỗ ở của ta để kể khổ đấy, ha!"

Hết chương 102.
Bình Luận (0)
Comment