Thời gian dần trôi qua.
Bầu không khí càng thêm sôi nổi.
Trên nóc một tòa nhà nào đó.
"Đây chắc là lần thứ ba rồi, ta nhớ không sai nhỉ?"
Một nam tử áo đen trẻ tuổi nhỏ giọng dò hỏi.
"Sai, đây đã là lần thứ tư rồi, trước khi ngươi đến đã bắt đầu một lần rồi."
Lão giả bên cạnh hắn nhìn Tàng Hương các không chớp mắt.
"Thật muốn vào xem một chút mà."
"Trong này đều là tu sĩ cao cấp trong đạo quán, bảo vật trong tay bọn họ, chậc chậc! "
"Hừ, vào xem thì làm được cái gì? Các ngươi còn có thể mua nổi hay sao? "Một nữ tử cười lạnh một tiếng.
"Được thêm kiến thức cũng tốt mà."
"Mau nhìn kìa---"
Đột nhiên, vị nữ tử nhìn về một đạo lệ ảnh xuất hiện ở trước cửa Tàng Hương các, không khỏi kích động hô lớn: "Là Thẩm tiên tử, nàng đã từng cứu ta."
"Thẩm tiên tử là ai? "
Trong thanh âm nam tử áo đen lộ ra một tia tò mò.
"Ngay cả Thẩm tiên tử mà ngươi cũng không biết à? Khoảng thời gian này không có đi chiến trường săn giết yêu ma sao? Nàng chính là thiên kiêu chân chính của đạo quán."
Âm thanh khinh bỉ của nữ tử bỗng nhiên vang lên.
Nam tử áo đen yên lặng không nói gì.
Khoảng thời gian này hắn quả thật không có đi chiến trường săn giết yêu ma.
Trước là tĩnh dưỡng hơn mười ngày, mấy ngày sau đó thì... Vội vàng nắm chặt thời gian chuyển hóa yêu đan, nhân cơ hội kiếm được một phần tu hành tài nguyên thật là lớn.
Chẳng được bao lâu.
Lại có một thân ảnh chậm rãi đi vào Tàng Hương các.
Thấy thân ảnh kia có tuổi tác tương tự Thẩm tiên tử, nữ tử đột nhiên hơi không phục phun tào nói:
"Hắn là ai? Dựa vào cái gì có thể cùng Thẩm tiên tử vào trong, khí tức trên người hình như không mạnh bằng Thẩm tiên tử. "
"Hẳn là chính là vị Trần tiên đạo nổi danh cùng Thẩm tiên tử trong truyền thuyết kia."
Lão giả suy đoán nói.
"Không phải! Lúc trước thời điểm mà Thẩm tiên tử cứu ta, Trần thượng tu cũng ở bên cạnh. Ta chắc chắn sẽ không nhìn lầm. Hắn so với Trần thượng tu yếu hơn nhiều."
"Đó là ai vậy? "Lão giả khó hiểu gãi đầu.
"Theo đạo lý mà nói, có thể đi vào trong không thể nào là hạng người vô danh. Nhất là tên tu vi rõ ràng yếu kém kia, tên tuổi phải lớn hơn mới đúng. Giống như là Thẩm tiên tử và Trần thượng tu."
Giờ này khắc này.
Chỉ thấy nam tử mặc áo đen phía trước kia như muốn lấy lại danh dự, ngẩng đầu ưỡn ngực, khắp khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ngay cả Ôn Thần mà ngươi cũng không biết à? Khoảng thời gian này không có về phường thị sao?"
Lão giả và nữ tử cùng nhau kinh thanh hô.
Trên mặt hai người đột nhiên hiện ra một tia kính sợ.
' Ôn Thần ' cái danh hiệu này lưu truyền sôi sùng sục ở phường thị, bọn họ làm sao có thể không biết, chỉ có điều đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật thôi.
Nói mới nhớ, bọn họ còn phải cảm ơn đối phương nữa.
Nếu không phải nhờ Ôn Thần, bọn họ đến bây giờ cũng sẽ không đổi được phù lục hạ phẩm tiện nghi như vậy.
"Không thể tưởng được Ôn Thần lại trẻ tuổi như vậy, trước đó ta vẫn luôn tưởng rằng..."
Ánh mắt người nữ tử phút chốc trở nên dịu dàng, bàn tay trắng nõn nhẹ che gò má, như muốn che giấu ửng đỏ vừa hiện lên.
"Hắn nhìn thật tuấn tú!"
"Đạo quán Long Hồ... Thật không hổ là thắng địa trong mộng tán tu Nam Ly chúng ta, trong đó thật là yêu nghiệt như mây mà."
Trong ánh mắt lão giả lộ ra phức tạp.
Ở cách bọn họ không xa.
Bốn đạo thân ảnh áo bào xanh lẳng lặng đứng nghiêm dưới cây, ánh mắt đồng dạng không chớp mắt nhìn về phía Tàng Hương các.
Tiếng cảm thán đứt quãng của người xung quanh lọt vào trong tai.
Trên mặt mấy người lần lượt hiện ra một vòng chấn động.
Thật lâu qua đi.
Phù--
Đông Dao thở ra một hơi dài, vẻ khiếp sợ trên mặt dần dần nhạt đi dần dần nhạt đi
"Không thể tưởng được... Sư đệ lại chính là kẻ tên 'Ôn Thần' kia, đoán chừng bây giờ Dưỡng Sơ sư huynh đánh chết cũng không nghĩ đến, mới ngắn ngủi mấy tháng, Trương sư đệ lại phát triển đến trình độ như vậy. "
Ở bên cạnh nàng.
Ánh mắt Đinh sư huynh đồng dạng không bình tĩnh nổi.
Bởi vì Trương Cảnh không tận lực che giấu linh lực ba động của bản thân, hắn mơ hồ cảm giác được một chút.
Trương sư đệ... Hắn vậy mà đột phá đến luyện khí tầng bốn?!
Lấy lại tinh thần.
Tầm mắt Đinh sư huynh quét qua trên người Đông sư muội, Chu sư đệ cùng với Hạ sư đệ theo bên cạnh, sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ quyết định tạm thời không nói cho bọn họ biết.
Để tránh ảnh hưởng tâm tính.
...
Mà giờ khắc này.
Trong Tàng Hương các.
Trương Cảnh dưới sự hướng dẫn của người hầu, chậm rãi đi đến đại sảnh lầu hai.
Bên trong đã bố trí xong từng dãy chỗ ngồi.
Trên mặt đất phủ lên thảm trải sàn chất liệu lông tơ không biết tên, chân đạp lên đi tựa như bông bình thường, tinh tế tỉ mỉ mềm mại vô cùng.
Nhưng mà tấm thảm mềm mại này lại không có đủ sức chống đỡ, không ảnh hưởng chút nào đến động tác người đi lại phía trên.
Bốn phía căn phòng trang trí các loại chén ngọc lưu ly, tơ lụa chuỗi ngọc, gấm vóc túi thơm.
Mặc dù đã cố hết sức trang trí trang nhã, thế nhưng cảm giác ngợp trong vàng son xa hoa lãng phí lại vô cùng sống động.
Trương Cảnh sắc mặt như thường.
Nhưng trong lòng thì không khỏi dâng lên cảm thán.
Đại danh Tàng Hương các, hắn ngay từ lúc ở Vĩnh An thành đã biết. Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay lại sẽ dùng thân phận thế này đi vào.
"Tiên trưởng, tiểu nhân chỉ có thể mang ngài tới đây. "
Người hầu Dẫn đường dừng bước ngoài đại sảnh, cung kính nói.
"Cảm ơn. "Trương Cảnh cười đáp lại nói.
Người hầu nhanh chóng lui đi.
Ánh mắt Trương Cảnh hướng về phía trước quét tới.
Chỗ ngồi trưng bày Bên trong cũng không nhiều, chỉ có mười ba hàng, mỗi hàng chỉ có chín chỗ ngồi.
Tổng cộng một trăm mười bảy chỗ ngồi, so với số lượng đệ tử đạo quán Lang Gia quận hôm nay tới đây, có thể nói là đã ít lại càng ít.
Xem ra những gì mà sư huynh nói không phải giả.
Giờ phút này, trên ghế ngồi đã có không ít người.