Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117. Tác Dụng Tuyệt Vời Của Yêu Đan (2)

Chương 117. Tác dụng tuyệt vời của yêu đan (2)
Chương 117. Tác dụng tuyệt vời của yêu đan (2)

Linh khí sau tinh luyện lần hai này, thông qua sự liên hệ đặc thù giữa Ngũ Bảo Linh Hà và Hư Huyễn Đại Hà bên trong cơ thể tiến nhập vào trong.

So với việc sử dụng linh dược.

Thì loại linh khí này càng tinh thuần hơn, cũng thích hợp cho hắn sử dụng hơn.

Sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện.

Trương Cảnh lập tức phản ứng lại.

Dường như hắn... Đã tìm được một phương pháp tu luyện còn đem lại hiệu quả cao hơn hẳn so với việc sử dụng linh đan và linh dược!

Chừng như hắn cảm nhận được tu vi của bản thân có chút rục rịch.

Trong lúc nhất thời ánh mắt Trương Cảnh lộ ra một vẻ kiên định.

Sau đó.

Hắn đem viên yêu đan Luyện Khí tầng sáu mới có được không lâu ném thẳng vào Ngũ Bảo Linh Hà, liền chậm rãi nhắm mắt lại, sử dụng toàn lực vận chuyển Ngũ Tàng Giải Dẫn Thuỷ Nguyên Chú.

Kế hoạch đã được chuẩn bị tốt trước đó lại bị thay đổi lần thứ hai.

Trước tiên bế quan đột phá tu vi Luyện Khí tầng năm, sau đó lại đi đối phó với con nai trắng đó!

Có viên yêu đan Luyện Khí tầng sáu trợ giúp, hắn hoàn toàn có thể thăng cấp kịp thời gian.

...

Hai ngày sau.

Cánh cửa của tiệm "Đây là tiệm bán phù" từ từ mở ra.

Thân ảnh Trương Cảnh cũng dần lộ ra từ phía sau cánh cửa.

Khí tức trên người hắn rõ ràng đã tiến vào Luyện Khí tầng năm.

Hơn nữa theo tu vi tăng lên.

Ngũ Bảo Linh Hà lần thứ hai lột xác, dung lượng pháp thuật tăng tới ba mươi hai đạo, mà số lượng pháp khí cất chứa trong Ngũ Bảo Linh Hà cũng tăng tới tám kiện.

Chẳng qua hiện tại hắn cũng không tính bỏ thêm pháp khí vào đó.

Thực ra là không cần thiết.

Lấy tu vi Luyện Khí tầng năm hiện tại, hắn có thể miễn cưỡng dùng toàn lực thúc giục Ngũ Bảo Linh Hà năm lần, uy lực tiệm cận Luyện Khí tầng tám.

Nếu lại đưa thêm pháp khí trung phẩm vào.

Thứ nhất là uy lực cũng không có sự thay đổi lớn gì.

Thứ hai là do hắn nhớ tới tình cảnh xấu hổ lúc còn ở Luyện Khí tầng bốn.

Là một người đàn ông, hắn quả quyết phủ nhận chuyện này.

Huống chi bây giờ hắn còn có việc quan trọng phải làm!

Không bao lâu sau.

Một con linh hạc chở Trương Cảnh bay thẳng lên trời, nhanh chóng bay về phía đông nam Lang Gia Quận.

Linh Hạc nhẹ nhàng vỗ cánh.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sếu vui vẻ.

Trương Cảnh ngồi trên lưng Linh Hạc, ánh mắt không hề dao động.

Khung cảnh phía dưới lướt nhanh qua tầm mắt của hắn, cho đến khi... ba cây sồi quen thuộc xuất hiện.

Đến!

Đôi mắt của Trương Cảnh hơi rung lên.

Hắn không ra lệnh hạc rơi như lần trước mà tiếp tục bay về phía trước.

Hôm nay vừa mới ra khỏi huyện Lang Gia.

Trương Cảnh nhạy bén nhận thức được ánh mắt ẩn giấu phía sau, giống như một con giòi trên thân cây, dù có điều khiển hạc bay như thế nào cũng không thể thoát khỏi nó.

Tin tốt duy nhất là đối phương không có cho hắn cảm giác bị uy hiếp chí mạng.

Có nghĩa là tu vi không vượt quá cấp bảy luyện khí.

"Bị nhắm tới... đó là ai?"

Hắn tự nhận mình là người lương thiện, đặc biệt sau khi vào huyện Lang Gia, anh luôn giữ mình, không nên gây thù chuốc oán với người khác.

Chẳng lẽ là những bùa chú cấp thấp đó? Hoặc có thể--

Trương Cảnh không khỏi suy nghĩ.

Không lâu sau.

Linh Hạc từ từ hạ xuống và cuối cùng dừng lại trên một vách đá có cây cối bao phủ bên bờ sông.

Bịch một tiếng!

Trương Cảnh, người được linh quang bảo vệ, nhảy thẳng vào dòng sông đen chảy xiết, khí tức của anh ta ngay lập tức hòa tan vào nước sông và biến mất không dấu vết.

Đáy sông.

Thân hình của Trương Cảnh giống như một con cá đang bơi, lao về phía hạ lưu với tốc độ cao.

Tuy rằng hắn tự tin có thể đối phó được người sau lưng, nhưng cũng không quên có một con hươu trắng đang sắp đột nhập vườn thuốc.

Để ngăn ngừa nguy hiểm.

Trương Cảnh nghĩ rằng tốt hơn hết là nên thận trọng.

Chưa đầy nửa giờ sau.

Anh lại một lần nữa đi đến khoảng trống trước đây chỉ cho phép một người đi qua và bước vào một cách dễ dàng.

Dưới sự kiểm soát có chủ ý.

Hơi thở trên cơ thể Trương Cảnh dần dần im lặng, bước đi không có tiếng động, giống như một bóng ma.

Dần dần, hình dáng con hươu trắng xuất hiện trong tầm nhìn.

Anh chàng vẫn giữ nguyên trạng thái như lần trước đến.

Trương Cảnh không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đây là tin tốt nhất cho hắn ấy.

Nếu như lúc này đối phương đã hoàn thành chuyến đột nhập, khó tránh khỏi sẽ gây ra một ít phiền toái.

Một ý nghĩ chợt đến trong đầu hắn.

Tiếng nước cuồn cuộn đan xen với âm thanh ngọt ngào va chạm của các nhạc cụ ma thuật chợt vang lên, giống như một bản nhạc, dần dần trở nên rõ ràng hơn từ mờ nhạt.

Đồng thời.

Bóng ma của một dòng sông dài hiện ra từ hư vô và bao quanh Trương Cảnh.

Qua làn nước sông trong vắt, có thể mơ hồ nhìn thấy năm món thần khí va chạm với nhau bên trong.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Bóng dáng của Ngũ Bảo Linh Hà đột nhiên biến mất.

Xung quanh Trương Cảnh lại im lặng.

Tôi thấy hắn ta từ từ quay lại và nhìn về phía cái hố phía sau với khuôn mặt vô cảm.

Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, chỉ trong chốc lát đã ở gần trong tầm tay.

Một bóng người mặc áo choàng màu xám đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Đây là một người đàn ông có ngoại hình vô cùng kỳ lạ, chiếc mũi khoằm, đôi mắt trũng sâu vào trong, khuôn mặt nhăn nheo và không thể nhìn thấy tuổi tác.

Có một chút không khí suy đồi và lạnh lẽo bao quanh cơ thể anh.

Trình độ tu luyện phải ở cấp độ thứ bảy của việc luyện khí.

"Hình như ta không biết ngươi?"

Giọng nói của Trương Cảnh không có chút cảm xúc nào.

"Chậc chậc," người đàn ông mặc áo xám nhìn Trương Cảnh, trên mặt nở nụ cười kỳ quái, giảo hoạt hỏi: "Tiểu tử, Huyết Ma Ứng ở huyện Hắc Sơn hẳn là ở trên người ngươi, đừng để ta tìm được. " "

"Ngoan ngoãn, nhanh đưa cho ta, có thể ngươi được tha mạng."

"Ngươi tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ năm, tương lai của ngươi là vô hạn, không cần thiết phải chết ở chỗ này uổng phí, ngươi có nghĩ như vậy không?"

Hết chương 117.
Bình Luận (0)
Comment