Trương Cảnh từ xa nhìn thấy dường như có một nam một nữ đang đứng trước cửa hàng của mình, sốt ruột chờ đợi.
Chỉ liếc một cái.
Hắn nhận ra nam tử kia chính là Đinh sư huynh.
Thân hình cao gầy của đối phương rất dễ nhận ra.
Vậy người nữ tử bên cạnh hắn chắc hẳn là Đông Dao sư tỷ.
"Tam Thập Bát, ta đi trước, ngươi nhớ đi theo. Bước đi nhớ cẩn thận, không được giẫm lên người hay quầy hàng. Nếu có ai tìm ngươi gây rắc rối, không cần phải sợ, chỉ cần nói ngươi là tọa kỵ của chủ nhân cửa hàng phù lục phố Song Phụng là được."
"Lão gia ta đã biết."
Hươu Tam Thập Bát ngoan ngoãn nói.
Trương Cảnh khẽ mỉm cười, linh lực trong cơ thể dâng lên, cả người đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh.
Tuy nhiên, khi hắn càng đến gần.
Nụ cười trên mặt hắn từ từ nhạt dần, thay vào đó chính là hoàn toàn lạnh lẽo.
Trong tầm mắt.
Áo choàng của Đông Dao bị vỡ vụn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức trên người vô cùng yếu ớt.
Còn Đinh sư huynh thoạt nhìn càng thảm hại hơn, cánh tay phải biến mất không thấy, áo choàng che người cũng nhuốm máu đỏ sậm.
"Ai làm, yêu ma?"
Trong cửa hàng, Trương Cảnh nhìn về phía hai người đối diện, trong giọng nói không mang theo một tia tình cảm.
"Sư đệ ngươi không ra khỏi thành sao?"
Đồng Dao cũng không trả lời vấn đề của hắn, chỉ là ân cần hỏi.
"Sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trương Cảnh nhìn về phía Đinh sư huynh.
Đối diện.
Đinh sư huynh cười khổ một tiếng, sau đó nói những chuyện nhóm người mình gặp lúc trước cho Trương Cảnh nghe.
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn Trương Cảnh, thấm thía khuyên giải: "Sư đệ, tuyệt đối đừng ra khỏi Lang Gia thành."
"Ta và Đồng Dao tối nay sẽ trở về đạo viện trước với mấy vị sư huynh, ngươi nghĩ biện pháp theo Lý sư huynh trở về đi, như vậy cũng có thể an toàn chút ít."
"Đúng vậy a, sư đệ, đừng một mình trở về."
Đồng Dao khuyên nhủ.
Trương Cảnh trầm mặc không nói, giống như đang suy tư cái gì.
Một lúc lâu.
"Đinh sư huynh, Đồng sư tỷ, nói cách khác, hôm qua các ngươi săn giết yêu ma ở bên ngoài thì đột nhiên bị một tu sĩ tập kích cũng bị gặn hỏi tung tích của túi trữ vật trong tay của yêu hổ lúc trước đúng không?"
"Sau đó, hai người Chu sư huynh và Hạ sư huynh bị luyện hồn tra hỏi, cuối cùng đối phương biết được đồ vật ở trong tay của ta."
"Mà các sư huynh lại trùng hợp đi ngang qua cứu các ngươi, người nọ đã hoảng loạn rời đi."
"Đại khái chính là như vậy, không sai đi?"
Trương Cảnh trầm giọng hỏi.
Đinh sư huynh và Đồng Dao đồng loạt gật đầu.
"Đối phương có phải là người mặc pháp bào màu xám tro, mũi ưng, hai mắt lõm sâu không?" Giống như nhớ tới cái gì, Trương Cảnh đột nhiên hỏi.
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy trên mặt hai người đối diện không hẹn mà cùng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Làm sao ngươi biết?"
"Người nọ tìm ngươi?"
Quả nhiên là nam tử áo xám kia!
Trong lòng Trương Cảnh chợt hiểu ra.
Hắn đã nói vì sao đối phương biết trên người mình có huyết xay đâu, hóa ra là trước đó đã đi tìm bọn Đinh sư huynh.
"Đáng tiếc Chu sư huynh và Hạ sư huynh."
Trong lòng hắn thở dài một tiếng.
"Sư đệ, rốt cuộc ngươi trốn thoát từ trong tay người kia như thế nào."
Đồng Dao nhìn về phía Trương Cảnh, phát hiện trên người hắn vô cùng sạch sẽ, hoàn toàn không có chút dấu vết chiến đấu nào, không khỏi tò mò hỏi.
"Người kia đã chết rồi." Trương Cảnh bình tĩnh nói.
Vừa nói dứt câu.
Đồng Dao và Đinh sư huynh hô hấp hơi chậm lại.
"Sư đệ, ngươi nói... Người nọ chết... Đã chết? " Đồng Dao có chút lắp bắp hỏi.
Đinh sư huynh ngồi ở bên cạnh nàng, trên mặt cũng biểu cảm khó tin.
"Không tệ!"
Nghênh đón ánh mắt hai người, Trương Cảnh vẻ mặt kiên định gật đầu xác nhận.
Ầm ——
Bên tai Đinh sư huynh phảng phất vang lên tiếng sấm.
Mặc dù trong lòng một vạn cái không tin.
Nhưng Trương sư đệ trước mắt... Rõ ràng nói ra tướng mạo đặc thù của người nọ, cái này không thể giả vờ được.
Nhưng mà điều này sao có thể?
Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ núp trong bóng tối nhằm vào một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, dưới tình huống có tâm đối phó vô tâm nhưng hắn lại chết rồi?
Đợi đã! Tu vi!
Cho đến lúc này, Đinh sư huynh mới chú ý tới, hắn không cảm ứng ra tu vi cụ thể của sư đệ.
Mà điều này chỉ có thể nói rõ một loại tình huống.
"Sư đệ, tu vi của ngươi... Luyện Khí tầng năm?"
Hắn hỏi một câu ngu xuẩn, hai mắt lộ ra một cổ mờ mịt.
"Sư huynh, may mắn đột phá mà thôi."
"Ha hả, may mắn."
Bên kia.
"Cái gì? Luyện Khí tầng năm! " Đồng Dao thất thanh hô.
"Sư đệ lúc trước chẳng phải ngươi còn là Luyện Khí tầng ba sao? Lúc này mới bao lâu, sao đã là Luyện Khí tầng năm?"
Ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Cảnh, giống như đang nhìn quái vật.
Không đúng! Quái vật tu luyện cũng không có nhanh như vậy a!
"Cho nên ta tu luyện ba năm vẫn là Luyện Khí ba tầng, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"
Hai mắt Đồng Dao thất thần, lâm vào trong hoài nghi bản thân.
Nhưng vào lúc này.
Đại môn cửa hàng của Trương Cảnh đột nhiên lay động một trận.
Chớp mắt một cái.
Kèm theo tiếng vang 'Thình thịch', hai cánh cửa ầm ầm sụp đổ.
"Lão gia, lúc nào ta mới có thể vào —— "
Một đầu lộc to lớn từ bên ngoài cẩn thận dò xét vào, ngơ ngác nhìn lên cánh cửa, tựa hồ đang kỳ quái tại sao vật này vừa đụng nhẹ đã đổ.
Lộc Tam Thập Bát không khỏi nhìn về phía Trương Cảnh trong nhà, cổ co rụt lại.
Nó giống như... Đã gây họa.
"Sư đệ, này... Đây là?"
Đinh sư huynh chỉ vào Lộc Tam Thập Bát khí tức khủng bố, chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút thắt lại.
"Sư huynh, đây là Lộc Tam Thập Bát, tọa kỵ của sư đệ." Trương Cảnh giải thích.
"Tọa kỵ?"
Đồng Dao chết lặng nhìn về phía Trương Cảnh.
"Sư đệ, ngươi... " Đinh sư huynh còn muốn dặn dò chút gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ đành nói: "Chúng ta đi về trước, sư huynh... đệ bảo trọng."
"Sư huynh sư tỷ lên đường xuôi gió!"