Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 143 - Chương 143. Thương Hải Di Châu

Chương 143. Thương Hải Di Châu
Chương 143. Thương Hải Di Châu

"Còn có, nhớ bảo Trương Cảnh sư đệ giống như trước, bảo trì khiêm tốn."

"Sư huynh ngài là nghĩ?"

Lê sư huynh như có điều suy nghĩ nhìn đối phương.

"Ha ha, sư huynh đồng ý là sau khi tu vi Trương Cảnh sư đệ đạt tới luyện khí tầng mười, trực tiếp tới Truyền Thừa Các ta là được. Loại chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần để cho những Các khác biết."

"Sư đệ nghĩ sao?"

Tạ Dục khẽ cười nói.

"Vậy La Đô tiểu đội?"

"Yên tâm đi, sư đệ."

...

Ra khỏi Truyền Thừa Các.

Mắt thấy xung quanh không có ai, Lê sư huynh cũng không khống chế được kích động trong lòng, cất tiếng cười to.

Nghẹn khuất trong lòng mấy hôm nay trở thành hư không.

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, không có gì hơn như thế.

*Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát.

Lần này Trương Cảnh sư đệ vô thanh vô tức, thế mà làm ra sự kiện lớn như vậy.

Nhưng nếu Tạ sư huynh bảo không cần rêu rao, vậy liền không rêu rao đi.

Đợi lúc Vạn Thần Tiểu Hư Thiên mở ra.

Để Trương sư đệ cho hai đội Bàn Long và Yên Hà một cái 'Kinh hỉ'!

Đúng rồi!

Nhớ tới lời dặn vừa rồi của Tạ sư huynh.

Lê sư huynh đè xuống kích động trong lòng, cả người hóa thành một đạo hồng quang, cực nhanh bay về phía La Đô Đảo.

Không lâu sau.

Trước động phủ của Trương Cảnh.

Lê sư huynh đang muốn truyền âm vào bên trong, đột nhiên tỉnh táo lại.

Pháp lực trên người chậm rãi bình ổn.

Trương sư đệ trước mắt hẳn là đang tu luyện, tùy tiện quấy rầy sẽ ảnh hưởng tu hành.

Dù sao hơn mười ngày sau đối phương sẽ chủ động tìm đến mình, đến lúc đó lại hỏi cũng không muộn. Vừa lúc thừa dịp đoạn thời gian hiện tại, suy tư một chút tài nguyên nào càng thích hợp hắn tu hành.

Sau khi tiến vào luyện khí hậu kỳ.

Công hiệu của Thủy Nguyên Đan liền giảm bớt đi nhiều.

Cho nên... Đổi một loại linh đan!

Có Tạ sư huynh bảo đảm.

Giờ phút này cảm giác băn khoăn của Lê sư huynh đã tiêu hết, phong cách hành sự không khỏi càng thêm lớn mật một chút.

...

Nửa tháng sau.

Trong động phủ.

Trương Cảnh ngắm nhìn phù lục chồng chất tràn đầy trên bàn, trong con ngươi không khỏi hiện lên vẻ hài lòng.

Mặc dù ở đây chín thành đều là phù lục hạ phẩm.

Nhưng hơn ở số lượng nhiều.

Hắn không có tính kỹ.

Nhưng những phù lục này bán hai nghìn đạo công tuyệt đối không là vấn đề.

Hơn nữa phù lục tuy nhiều, đều là Trương Cảnh tu hành dư ấn, chế tạo thành.

Cũng không làm chậm trễ tiến độ tu hành của hắn... Dĩ nhiên điều này cũng có quan hệ với mấy viên yêu đan lần trước hắn không lấy được.

Trên thực tế.

Không có yêu đan và linh dược phụ trợ.

Chỉ là bằng vào phun ra nuốt vào linh khí tu luyện, chỉ sợ trong động phủ linh khí nồng nặc, nhưng tốc độ tu luyện vẫn quá chậm.

Đối với Trương Cảnh mà nói.

Thay vì tu luyện chậm như vậy, còn không bằng đem dùng ở chế phù.

Hắn hiện tại không tồn tại vấn đề chậm rãi tu hành tu tâm gì đó, chỉ cần có tài nguyên, tu vi liền có thể tiến bộ trên diện rộng.

Nghĩ tới đây.

Trương Cảnh thu hồi phù lục, bay thẳng ra ngoài động phủ.

Bán phù lục, kiếm đạo công, mua tài nguyên!

Lúc đi qua Linh Thực Thất.

Hắn chú ý tới, Lộc Tam Thập Bát đang vểnh mông, hai chân trước quỳ rạp trên mặt đất, giống như đang hết sức chuyên chú chăm sóc linh dược.

Trương Cảnh không tự giác thả nhẹ bước chân, không quấy rầy đối phương.

Để lại Lộc Tam Thập Bát một cái niệm tưởng cũng tốt .

Trên thực tế đạo công cũng không có biện pháp mua được thuật pháp cho nó tu luyện, bởi vì đạo viện truyền thừa dường như còn chưa mở ra cho yêu thú.

Ít nhất ở ngoại viện chưa từng nghe nói.

Trương Cảnh đoán chừng, phải đợi đến sau khi mình tiến vào nội viện, mới có thể nghĩ biện pháp cho Lộc Tam Thập Bát một phần truyền thừa.

...

Công Trị Lâu.

"Nhiều như vậy?"

Trương Cảnh kinh ngạc nhìn về hơn hai mươi viên yêu đan trong tay.

"Trương sư huynh, lúc trước ngài và mấy vị đan sư cùng nhau nâng giá, dẫn đến rất nhiều tu sĩ đều chạy ra đi săn giết yêu ma thuộc tính thủy. Kết quả chờ sau khi bọn hắn trở về, liền phát hiện mấy vị đan sư kia đã thu hồi nhiệm vụ thu mua yêu đan thuộc tính thủy, bọn họ chỉ có thể đem yêu đan thuộc tính thủy trên tay bán cho ngài với giá bình ổn."

Phùng sư muội đối diện kiên nhẫn giải thích, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ dở khóc dở cười.

Nàng cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển theo phương hướng này.

Đối diện.

Trương Cảnh thu hồi yêu đan, lần nữa đưa ra linh bội thân phận trong tay.

"Sư muội, nhiệm vụ tiếp tục đi, lần này trước gửi hai nghìn đường công."

"Được, sư huynh."

...

Nửa khắc đồng hồ sau.

Trong La Đô Lâu.

"Sư đệ mời ngồi!"

Lê sư huynh ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Trương Cảnh, trong lời nói vô cùng nhiệt tình, trên mặt tràn đầy ý cười rạng rỡ không che dấu được.

"Đa tạ sư huynh."

Trương Cảnh thân thể cứng đờ, hơi gượng gạo nói.

Trời ơi, hắn lần đầu tiên thấy Lê sư huyn biểu hiện như vậy.

Trong lòng không khỏi có chút bồn chồn.

Trên một hoang đảo cách Yên Hà Đảo không xa.

Từng đạo pháp thuật hoặc xích hồng nóng bỏng, hoặc bích thanh nhẹ nhàng đan xen với dao động linh lực cường liệt, không ngừng lan ra bốn phía, nhấc lên từng trận cát bụi.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau.

Hết thảy hồi phục bình tĩnh.

Khu vực trung tâm giao chiến.

Thảm thực vật vốn rậm rạp đã bị vén đi, chỉ để lại thổ địa màu nâu trăm ngàn lỗ chỗ.

Hai đạo thân ảnh trẻ tuổi ngồi xếp bằng.

Rõ ràng là hai người Trần Tiên Đạo và Thẩm Thanh Thanh.

Giờ phút này.

Trên mặt Trần Tiên Đạo còn lưu lại vẻ kinh ngạc không quét đi được, ngơ ngác nhìn về phía bóng hình xinh đẹp cao gầy trước mắt.

"Thẩm Tiên Tử thế nhưng vô thanh vô tức bước chân vào luyện khí tầng bảy? !"

"Thanh Thanh chỉ là may mắn mà thôi. Trần sư huynh cách luyện khí tầng bảy cũng còn nửa bước đi? " Thẩm Thanh Thanh cười, thoải mái nói.

Hết chương 143.
Bình Luận (0)
Comment