Mà nó còn một sự khác biệt quan trọng hơn, đó chính là khả năng vào nội viện!
“Cho nên phải cố gắng để được đánh giá cấp Ất.”
Trương Cảnh nói từng chữ một.
"Vấn đề thịt linh thú phải được giải quyết càng sớm càng tốt.”
Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Chẳng qua là ——
Làm thế nào để có được thịt linh thú?
Chờ chút!
Hình như có một cách… Chỉ cần da mặt dày một chút, mỗi ngày đến chỗ Quý Bá Thường xin chút thịt linh thú chẳng phải là được rồi sao? Cùng lắm thì sau này trả lại cho hắn gấp đôi.
Chỉ có điều việc này liên quan đến tiền đồ tương lai, Quý huynh chưa chắc sẽ đồng ý…
Hay là đến Linh Thực đường ký sổ nợ?
Nhưng chuyện này hình như chưa từng có tiền lệ.
Lòng Trương Cảnh có chút bồn chồn, nhưng nhất thời không nghĩ ra cách nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể thử một lần.
Cảm xúc hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Khiến cho Trương Cảnh cũng mất hút cơn buồn ngủ.
"Đúng rồi, đêm qua mình quên chuyện gì ấy nhỉ… Nhớ rồi, U Giao Thôn Hư Đạo Vận!”
Vỗ đầu một cái, Trương Cảnh lập tức phản ứng lại.
Mấy ngày qua, lực chú ý của hắn đều tập trung vào quan tưởng pháp, không có một giây phút rảnh rỗi, đương nhiên cũng không để ý tới tàn khuyết của U Giao Thôn Hư Đạo Vận.
Vừa hay bây giờ cũng đang rảnh, hay là thử một chút?
Trương Cảnh có chút động lòng.
Chủ yếu cái gọi là U Giao Thôn Hư Đạo Vận này là thứ mà hắn lĩnh ngộ được từ tiên trưởng của đạo viện đang trong trạng thái tu hành khi sử dụng kỹ năng tâm nhãn pháp chủng.
Hắn đoán có lẽ nó sẽ có liên quan gì đó đến việc tu hành.
Trong lòng mơ hồ có chút phấn khích.
Một lúc sau, Trương Cảnh mới bình tĩnh lại.
Hắn nhắm mắt lại, ý thức từ từ chìm vào sâu thẳm tâm hồn, hồi tưởng lại ý cảnh đặc thù mà hắn cảm giác được khi ấy.
Sau đó cố gắng dẫn dắt đạo vận kia ra.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, tiếng côn trùng vo ve trước đó vào lúc này đã biến mất, như thể nó bị đè ép bởi một loại khí tức đáng sợ nào đó.
Dần dần, một cảm giác nặng nề và lạnh lẽo bắt đầu ngấm vào ý thức của Trương Cảnh.
Đột nhiên.
Gầm-
Một tiếng gầm to lớn và man rợ bùng nổ trong ý thức của Trương Cảnh mà không có bất kỳ cảnh báo nào.
Ngay sau đó, một loạt âm thanh như vàng và sắt cọ xát vào nhau xuất hiện bên tai Trương Cảnh.
Tiếng động này từ yếu ớt đến khi dần trở nên mạnh mẽ, lạnh lẽo thấu xương.
Đến một lúc nào đó, Trương Cảnh cảm thấy mình như biến thành một con hắc giao.
Tạm thời cứ gọi nó là Giao đi.
Hàm răng sắc nhọn trong miệng giống như một thanh kiếm, một bên có râu gãy, đầu không có sừng, dưới thân không có chân, thân thể lộ ra chưa đến một phần mười, dáng người mảnh khảnh mạnh mẽ, vảy đen dày đặc, tỏa ra ánh sáng lạnh.
Hắc Giao mở mắt, trong mắt hiện lên một tia bạo lực.
Sau đó lại thấy nó theo bản năng há miệng thật to.
Trong phút chốc, những sợi linh khí từ khắp nơi tụ tập đến nhà đá của Trương Cảnh, sau đó như trăm sông đổ về một bể, đổ vào miệng của Hắc Giao tàn khuyết.
"Thiên địa linh khí thì ra có hình dáng thế nào sao?”
Giờ phút này, Trương Cảnh dường như hóa thân thành Hắc Giao, hắn chỉ kịp cảm thán một câu rồi một lần nữa cống hiến hết mình cho sự nghiệp vĩ đại là hấp thu linh lực của trời đất.
Ta hút!
Ta lại hút!
Tuy rằng linh khí không nhiều, nhưng ưu điểm là có thể liên tục hấp thu.
Sau khi xuyên qua Hắc Giao, linh khí trở nên cực kỳ tinh khiết, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Trương Cảnh.
Hơn nữa không giống như dòng nước ấm áp xuất hiện trong bụng do thịt linh thú sinh ra, giờ phút này Trương Cảnh chỉ cảm thấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng, mọi ngóc ngách trên cơ thể đều đang reo hò vui sướng.
Khí huyết đang dần tăng lên, tim đập mạnh hơn.
Tâm trí bị tiêu hao liên tục được phục hồi.
Cho đến khi......
Trời đã sáng.
Trương Cảnh mờ mịt mở mắt.
Đã một đêm trôi qua kể từ khi hắn sử dụng U Giao Thôn Hư Đạo Vận.
Tuy nhiên trong nhận thức của Trương Cảnh, thời gian chỉ mới trôi qua có nửa tách trà.
Sự khác biệt rất lớn giữa nhận thức và thực tế này khiến Trương Cảnh có hơi bối rối.
Hắn phải mất một thời gian dài để hồi phục.
“Người ta thường nói tu hành không năm tháng, hóa ra thật sự là như vậy."
Trương Cảnh hít một hơi dài, tiếp theo là hưng phấn không thể kìm nén.
Hắn lúc này có thể cảm nhận được một sức sống lạ thường trong cơ thể mình, hiệu quả này thậm chí còn nhiều hơn việc ăn thịt linh thú gấp năm lần.
Chỉ sau một đêm mà mọi thứ đã thay đổi đáng kể.
Dưới sự trợ giúp của U Giao Thôn Hư Đạo Vận, nhiều thì năm ngày, ít thì ba bốn ngày, quan tưởng pháp của Trương Cảnh nhất định có thể lên đến cấp độ nhập môn.
Việc nhận được đánh giá cấp Ất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thoải mái!
Một niềm vui khó tả tràn ngập trong lòng Trương Cảnh.
Hắn mơ hồ cảm thấy U Giao Thôn Hư Đạo Vận bị hạn chế bởi hắn vẫn là phàm nhân, cho nên hắn chỉ có thể hấp thu linh khí hỗ trợ tu hành. Sự đáng sợ thật sự của nó chỉ có thể được tiết lộ sau khi hắn bước vào Tiên đạo.
Mấu chốt chính là đây chỉ là một Đạo Vận chưa hoàn chỉnh.
Trương Cảnh không thể tưởng tượng được tiên trưởng đạo viện khi đấy mạnh đến mức nào.
Hắn lấy lại tinh thần.
“Chỉ có điều.”
Trương Cảnh nhìn tay mình, có chút dở khóc dở cười.
“Ta… một kẻ ngay cả quan tưởng pháp cũng chưa nhập môn, lại có thể cảm nhận được linh khí của trời đất, thậm chí hấp thu nó để sử dụng riêng!”
“Này đúng là chưa học đi thì đã học chạy mà.”
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nghĩ đến mấy cái đánh giá yêu nghiệt của cấp Giáp.
Có mấy cái càng đọc càng cảm thấy biến thái.
Cho dù Trương Cảnh có ngọc phù trợ giúp hắn tu luyện tốc độ thuần thục. Có U Giao Thôn Hư Đạo Vận hỗ trợ thu nạp linh khí, thậm chí có máy gia tốc là Tâm Nhãn Pháp Chủng trợ giúp cũng không thể kéo quan tưởng pháp lên cấp nhập môn trong vòng ba ngày.”