Sự tình phải nói từ ba ngày trước.
Lúc ấy Trương Cảnh đang tìm kiếm yêu linh khắp nơi, để có thể trước khi Đạo Dẫn Linh Quang khôi phục, góp nhiều Linh Uẩn một chút, tận lực đổi nhiều thời gian tham ngộ đạo ý.
Dù sao cơ hội quý giá.
Kết quả lúc đi ngang qua một cái sơn cốc, hắn đột nhiên bị đám đá cỡ một trượng từ giữa không trung nện xuống.
Ổn định thân hình, men theo động tĩnh nhìn lại.
Động thủ vậy mà là một đám Bạch Viên cao hơn một trượng.
Giờ phút này, đám Bạch Viên đang nhe răng trợn mắt với hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tham lam khi thấy thức ăn.
Bởi vậy cái gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.*
* Tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra.
Băng tuyết hoang nguyên vốn là yêu linh thưa thớt, khó tìm tung tích, Trương Cảnh đang buồn rầu, đâu ngờ Linh Uẩn trực tiếp đưa đến tận cửa ?
Cái này ai có thể nhịn được?
Hắn không có nửa phần do dự, quyết đoán động thủ.
Bọn Bạch Viên này rất mạnh, mỗi một con có thực lực không chênh lệch lắm với thủ vệ linh thần bậc thang 20.
Nhưng khi hắn toàn lực thôi động Ngũ Bảo Linh Hà, chúng vẫn không chịu nổi một kích.
Hơn nữa Trương Cảnh vui mừng phát hiện, đánh chết một con Bạch Viên, cư nhiên có 150 Linh Uẩn!
Dưới một phen vất vả cần cù nỗ lực.
Hắn cuối cùng hào sảng kiếm hơn ba ngàn Linh Uẩn.
Nhưng động tĩnh khi giao thủ quá lớn, đưa tới một đại gia hỏa, chính là con Bạch Viên đang đang đuổi giết Trương Cảnh.
...
Suy nghĩ trở lại thực tế.
"Thực lực gia hỏa này đã vượt qua khôi giáp nam tử ở bậc thang hai bốn kia không chỉ một lần! Nếu như dựa theo kinh nghiệm ở Đệ Nhị Hư Thiên lúc trước, cũng là ý nghĩa nó có thể...còn mạnh hơn thủ vệ linh thần ở cấp chín Đăng Thiên Giai Thê của Đệ Tam Hư Thiên ."
Trương Cảnh trong lòng khẳng định.
Hai ngày qua bị đuổi giết, mình cũng không phải không làm gì cả.
Ít nhất hắn nắm rõ thực lực đáng sợ của Bạch Viên phía sau.
Cũng chính bởi vì vậy.
Trương Cảnh đến hiện tại người cũng choáng rồi.
Này hợp lý sao?
Ngươi nói ngươi mạnh như vậy, tại sao không mang thủ vệ linh thần của bậc thang 27 đi, tự mình ngồi lên?
"Có số yêu linh sau khi chết, có thể sẽ có kinh hỉ á. " Câu nói của Bạch Vân Cự Anh lúc bắt đầu, không ngừng quanh quẩn bên tai Trương Cảnh.
Hắn gần như có thể khẳng định.
con Bạch Viên biến thái này chính là 'Có một số yêu linh' theo lời đối phương.
Đáng tiếc...
Trương mỗ có tâm giết yêu, nhưng tâm có thừa mà chiến lực không đủ, lâm vào thế không biết làm sao?
...
Mà giờ khắc này.
Đệ Nhị Hư Thiên.
Một đạo quang hoa hiện lên.
Tại chỗ đột nhiên xuất hiện một đạo bóng hình xinh đẹp, chính là Tần Niệm mới từ Vạn Thần Bảo Khố trở lại.
Sau khi đi ra.
Nàng chốc lát không ngừng lưu, trực tiếp bay về phía bầu trời, lần nữa khiêu chiến Đăng Thiên Giai Thê.
Không lâu lắm.
Liền thấy thân ảnh Tần Niệm chậm rãi rơi xuống mặt đất, ánh mắt hiện lên vẻ mỏi mệt.
Giờ phút này.
Vị trí của nàng rõ ràng đi tới bậc thang thứ 18, khoảng cách Đệ Tam Hư Thiên cũng chỉ có một bước ngắn.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Tần Niệm bất giác nhộn nhạo lên vẻ kích động khó có thể nói rõ.
"Không nghĩ tới đánh chết yêu linh kia, sẽ xuất hiện 'Linh Cơ Bồ Đề Quả' , hiệu quả cư nhiên còn mạnh như vậy. Mặc dù tham ngộ đạo ý chỉ có sáu tức thời gian, nhưng đạo vận đủ tăng thêm một thành, cách viên mãn còn kém hai thành."
Vừa nghĩ tới con yêu linh kia.
Trong lòng Tần Niệm không khỏi sinh ra một tia sợ hãi.
Mạnh đến nỗi có chút khoa trương!
Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, nói không chừng lúc ấy chết sẽ là mình.
Tuy nói có thể tiêu hao mươi Linh Uẩn sống lại, nhưng tử vong vật này, cho dù ai cũng không muốn thể nghiệm.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì.
Nàng gấp vội vươn tay khơi thông chưởng tâm đạo văn, kiểm tra Linh Uẩn Bảng.
Hô ——
Khi thấy Trương Cảnh vẫn đang dừng lại ở bậc thang hai mươi bốn, nàng không khỏi nhẹ thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, người nầy vẫn dừng ở đó không nhúc nhích.
Tầm mắt không tự chủ chuyển dời đến Linh Cơ Bồ Đề Quả còn lại trên tay .
Nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tự cổ động mình, nói:
"Tần Niệm, ngươi muốn cố gắng hơn! Còn có một Linh Cơ Bồ Đề Quả, chuẩn bị nhiều hơn một chút Linh Uẩn, tranh thủ lần sau tiến vào Vạn Thần Bảo Khố, một lần đem đạo vận llĩnh ngộ viên mãn, sớm một chút tiến vào Đệ Tam Hư Thiên!"
Trên thực tế.
Ngay từ lúc Trương Cảnh thế như chẻ tre tiến vào Đệ Tam Hư Thiên, hơn nữa đứng ở bậc 24 Đăng Thiên Giai Thê, trong lòng Tần Niệm cũng không có ý nghĩ cạnh tranh.
Nàng hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu.
Đó chính là mau chóng tiến vào Đệ Tam Hư Thiên.
Dù sao thân là người đứng đầu ngoại viện Thần Tiêu, Tần Niệm cũng có kiê ngạo thuộc về mình.
Không có cách nào cạnh tranh với Trương Cảnh thì cũng thôi đi.
Nhưng đều là đệ tử ngoại viện, còn là Giáp đẳng, vô luận như thế nào cũng phải duy trì cũng một tầng Hư Thiên với đối phương.
Ít nhất cứ như vậy nói ra cũng dễ nghe một chút.
Nếu không đợi sau khi trở về.
Nàng thật không biết nên như thế nào đối mặt với các sư huynh sư tỷ nội viện, cùng với đông đảo các sư đệ các sư muội ngoại viện luôn luôn xem mình là niềm kiêu ngạo.
"Đều do Trương Cảnh, mọi người cùng nhau an tĩnh làm một thiên tài không được sao?"
Nghĩ đến đây.
Tần Niệm răng cũng sắp cắn nát rồi.
...
Hai ngày sau.
Cảm giác được Đạo Dẫn Linh Quang trong thức hải hoàn toàn khôi phục, trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
Khai thông đạo văn trong lòng bàn tay.
【Linh Uẩn: 10600】
Hắn hài lòng gật gật đầu, chợt cả người biến mất tại chỗ.
Biến mất cùng Trương Cảnh, còn có một khối băng khổng lồ dài rộng cao đến một trượng vừa rồi ở dưới mông hắn.
Sáu mặt phân biệt lóe ra sáu màu xích, chanh, thanh, lam, tử, huyền.
Thoạt nhìn trông rất đẹp mắt.
...
Trong Vạn Thần Bảo Khố.
Đại Môn bên phải từ từ mở ra.