Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 18 - Chương 18. May Mắn.

Chương 18. May mắn.
Chương 18. May mắn.

Ngay sau đó, hàng chục ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn kinh ngạc, ghen tị đều hướng về phía Quý Bá Thường vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.

Cùng lúc đó, Trương Cảnh cảm giác được quanh mình đột nhiên lóe lên một ánh mắt ghen tị, khiến da đầu hắn tê dại.

"Rất tốt!"

Vương giáo tập lộ ra vẻ mặt ‘Ta quả nhiên không nhìn lầm người’ rồi hài lòng hét lên.

Hắn quay đầu nhìn ba người Sở Linh Vân.

“Hôm nay đã là ngày thứ năm, việc tu hành của các ngươi sao rồi?”

"Giáo tập, có lẽ qua ngày mai thì quan tưởng pháp của Linh Vân sẽ lên đến nhập môn, lấy được dánh giá cấp Ất hoàn toàn không có vấn đề.”

Sở Linh Vân nhoẻn miệng cười.

“Ta chỉ còn thiếu một chút, có lẽ đêm nay sẽ có thể nhập môn.”

Đặng An cũng nói như vậy.

“Tốt lắm!”

Vương giáo tập tán thưởng một tiếng.

Hắn cũng không ngờ rằng bốn người này thật sự tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy. Hắn vốn tưởng chỉ cần hai người trong bọn chúng lấy đuược đánh giá cấp Ất thì đã không tệ rồi.

Giờ phút này Vương giáo luyện cũng không còn yêu cầu xa vời như lấy được ba vị trí đầu tiên trong đánh giá xếp hạng nữa. Nói chính xác hơn là sau khi biết được tình huống của các viện khác thì hắn quyết định chọn chấp nhận thực tế.

Bởi vì đơn giản là không có khả năng.

"Giáo tập, ta. . . Ta cũng còn thiếu một chút."

Giọng nói run rẩy của Võ Minh Nguyên vang lên.

"Ta biết, ngươi cứ yên tâm tu luyện."

Vương giáo tập an ủi.

Nói xong.

Vương giáo tập trực tiếp dẫn Quý Bá Thường rời đi.

Thấy vậy, những người khác cũng tụm năm tụm bảy rời khỏi giảng pháp đường, đồng thời bàn luận về chuyện Quý Bá Thường thành công đột phá quan tưởng pháp, trên mặt đều vẻ mặt tự hào cùng hưởng vinh dự.

Bên trên bồ đoàn.

"Không hổ là Quý huynh, đi trước ta một bước.”

Trương Cảnh tán thưởng một câu.

Mặc dù Quý Bá Thường có rất nhiều tài nguyên phụ trợ, nhưng đều nằm trong quy tắc sát hạch của đại viện, nên không có gì đáng nói.

Huống hồ trong điều kiện gần như bằng nhau, Quý Bá Thường có thể đi trước ba người kia một bước cũng đủ thấy được thiên phú của hắn.

"Đã đến lúc quay về thu hành rồi, không thể chậm trễ nữa. Đợi đến khi đột phá quan tưởng pháp thì trực đi tìm Vương giáo tập, không nên kéo dài thêm!”

“Mà hắn ở chỗ nào ấy nhỉ?”

Giảng đường rộng lớn vắng tanh, bên trong chỉ còn lại Võ Minh Nguyên im lặng như một pho tượng.

"Hehe~"

Võ Minh Nguyên bỗng nhiên cười buồn, lẩm bẩm:

"Còn hai ngày nữa, hết hy vọng rồi. Không ngờ trong số bốn người chỉ có chỉ có ta được đánh giá Bính cấp. Linh Vân, nàng sẽ vì chuyện này mà xem thường ta sao? "

"Thật mỉa mai!"

"Đều là lỗi của Quý Bá Thường!"

Hai mắt Võ Minh Nguyên mở to, hắn gầm lên bằng tất cả sức lực của mình:

"Tất cả là do vụ cá cược của hắn ta, nó khiến mình không thể nào nhậập môn quan tưởng pháp trong vòng bảy ngảy. Tất cả là lỗi của hắn!”

Chỉ là—

Võ Minh Nguyên cũng biết, sau khi đạt được xếp hạng Ất cấp thì Quý Bá Thường đã không còn là người mà hắn có thể trêu chọc nữa, cho dù có nhiều oán hận cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Chờ chút!

“Ta không thể trêu chọc Quý Bá Thường, nhưng cái kẻ tên Trương Cảnh kia… cũng không đuược! Nhỡ đâu Quý Bá Thươờng phát hiện ra, ở ngoại viện gây khó dễ cho ta thì sao?"

Chuyện này cũng không đuược!

Sau khi suy nghĩ, Võ Minh Nguyên cuối cùng thất vọng nhận ra mình không thể làm gì được!

Ít nhất là cho đến bây giờ.

"Đừng tức giận, Võ Minh Nguyên, ngươi không thể tức giận! Trương Cảnh nhất định sẽ không vượt qua đánh giá, đây hết thảy đều là quả báo. Hơn nữa ai nói người được đánh giá cấp B trong tương lai sẽ thua kém người đuược đánh giá cấp Ất chứ?”

"Thắng bại nhất thời cũng không có ý nghĩa gì!"

Võ Minh Nguyên không ngừng tự an ủi mình, nhưng trong lòng càng lúc càng chán nản.

Hắn siết chặt nắm tay rồi đập mạnh xuống đất.

......

Cốc cốc!

Một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự im lặng trong phòng.

"Ai đó?"

Trương Cảnh đứng dậy đi về phía cửa nhà đá, cảnh giác hỏi.

"Ha ha, là ta."

"Quý huynh?

Nghe vậy, trái tim Trương Cảnh cũng trở về chỗ cũ, hắn mở cửa.

“Thật là ngươi à?”

“đúng rồi, ta còn chưa chúc mừng Quý huynh thành công nhậận được đánh giá cấp Ất nữa.”

Trong phòng, Trương Cảnh mỉm cười nói, đồng thời đưa một ly nước cho Quý Bá Thường.

"Ha ha, cùng vui cùng vui."

Quý Bá Thường nhận lấy nước, tươi cười nói.

Ở phía đối diện.

“Ồ, cùng vui?”

Trương Cảnh nheo mắt, trầm ngâm nói:

"Chẳng lẽ là vụ cá cược trước đó? Nếu là nó thì Quý huynh ngươi đúng là liệu sự như thần.”

“Ngươi làm gì để khiến hắn đồng ý?”

“Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Quý Bá Thường xua tay rồi nói:

“Hôm nay ta đến chủ yếu là vì để nói lời tạm biệt Trương huynh.”

"Nói lời tạm biệt?"

Trương Cảnh có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy."

Quý Bá Thường gật đầu và xác nhận.

“Hôm nay sau khi giáo tập xác nhận quan tưởng pháp của ta đã vào nhập môn thì đã nói cho ta biết, ngày mai sẽ có người đén dẫn ta đi chọn truyền thừa. Sau này cũng sẽ ở lại đấy tu hành luôn, sau khi cuộc khảo sát lần này kết thúc thì mới có thể chính thức tiến vào ngoại viện."

"Thì ra là thế."

"Suýt nữa quên mất."

Quý Bá Thường thu hồi chiếc quạt quạt tranh trong tay, vỗ vỗ đầu, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói:

"Ta có một thứ muốn cho ngươi.”

"Cái gì?"

Trương Cảnh bối rối hỏi.

"Ha ha, là cái này."

Quý Bá Thường móc từ trong ngực ra một cái túi nhỏ rồi đặt nó lên bàn.

“Bên trong túi có năm viên linh thạch, đủ để cung cấp thịt linh thú cần thiết cho ngươi trong khoản thời gian này. Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, ta xin cáo từ đây."

Vừa dứt lời.

Quý Bá Thường liền dứt khooát đứng dậy rời đi, động tooát liền mạch lưu loát không dây dưa dài dòng.

"Quý huynh, ta —— "

Trương Cảnh muốn nói gì đó, nhưng lại bị Quý Bá Thường ngắt lời.

"Trương huynh, xin đừng hiểu lầm, đây là linh thạch vốn nên đưa cho ngươi. Nếu ngươi muốn cảm tạ ta thì sau này chỉ điểm một chút cho quạt tranh của ta là được.”

Bình Luận (0)
Comment