Sau đó kiên định đi thẳng về phía trước, xông thẳng vào trong tiên bích.
Chỉ một thoáng.
Lưu Quang Tiên Bích nhộn nhạo gợn sóng.
Mà thân ảnh Trương Cảnh đã biến mất không thấy gì nữa.
Ánh mắt lóe lên.
Trương Cảnh phát hiện mình đi tới một chỗ kỳ dị. Dưới chân là một con đường bề rộng chừng hơn một trượng do hôi thạch lát thành.
Xung quanh trống trải, vô cùng yên tĩnh.
Mà phía trước không xa chia ra hai con đường mòn u ám, kéo dài đến nơi ánh mắt không thể nhìn thấy.
"Đây là nơi sát hạch tấn thăng nội viện của Lưu Quang Tiên Bích?"
Trong lòng Trương Cảnh có chút tò mò, tầm mắt không tự giác được quan sát tỉ mỉ tứ phía.
Khảo hạch. . . . . tiếp theo nên làm như thế nào?
Ngay lúc hắn suy tư.
Chợt phát hiện trước người không xa, giữa không trung đột ngột xuất hiện mấy hàng chữ triện xưa cũ lấp lóe quang mang nhàn nhạt.
Hắn lập tức nhìn về phía đó.
Mười mấy hơi thở sau.
Trong mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ minh ngộ.
"Hóa ra là như vậy?"
Đệ tử goại viện muốn tấn thăng nội viện, chỉ có hai phương thức, phân biệt đối ứng hai con đường mòn trước mặt hắn.
Một loại là đường tắt thông thường. Tổng hợp khảo sát tu vi, thần tâm, ý thức thậm chí trình độ nắm giữ công pháp và rất nhiều phương diện của người tu hành.
Đường tắt này yêu cầu đối với người tham gia khảo hạch thấp nhiều.
Chỉ cần có ba loại trong rất nhiều phương diện đã kể hợp tiêu chuẩn thì có thể thông qua sát hạch, tấn thăng đệ tử nội viện. Mà một loại khác thì là đường tắt phi thường quy.
Yêu cầu với người tham gia khảo hạch cực cao, không có bao nhiêu người dùng phương pháp này thông qua, nhưng mà ưu điểm là quá trình đơn giản, tốc độ nhanh.
Nhìn đến đây.
Trương Cảnh không khỏi nhìn về phía tiểu đạo bên tay phải, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.
"Căn cứ tu vi phối hợp đối thủ sao? Người thắng trực tiếp thông qua, kẻ bại đường cũ trở về, đủ trực tiếp, ta thích!"
Không chút lưỡng lự.
Hắn trực tiếp chọn đường tắt tốc độ nhanh nhất. . . .
Bên ngoài.
Viện Chủ còn đang chờ đợi kết quả như nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên lộ ra một tia đăm chiêu, tò mò hỏi: "Nguyên sư đệ, ngươi nói tiểu gia hỏa Trương Cảnh đó chọn phương thức nào thông qua sát hạch tấn thăng lần này?"
Trong nháy mắt khi vừa nói dứt câu.
Nguyên sư đệ Các Chủ Thiên Pháp Các không chút nghĩ ngợi nói: "Sư huynh, còn cần hỏi sao? Chắc chắn hắn sẽ chọn đường tắt nhanh nhất cũng là khó khăn nhất."
Dừng một chút, hắn lại giải thích: "Đừng nhìn Trương Cảnh bình thường cực kỳ điệu thấp, nhìn như an tĩnh ôn hòa. Nhưng trên thực tế, ở sâu trong nội tâm tên tiểu tử này rất ngạo."
"Có lẽ chính hắn cũng không có phát hiện."
"Ha ha, lời này không sai. Nhưng mà thiên tài nha, nếu trong lòng không có ngạo thì mới không bình thường." Viện Chủ khẽ cười một tiếng.
Bọn họ đều là nhân tinh sống hơn ngàn năm, gặp vô số người. Ánh mắt đương nhiên vô cùng độc ác.
Lúc trước lần đầu tiên thấy Trương Cảnh thì có thể phát hiện được ngạo ý phát ra từ trong xương đối phương.
Ngay khi hai người nói chuyện với nhau. Lưu Quang Tiên Bích đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy lưu quang trên đó dần dần tan biến, hiện ra một quyển trục kim ngọc chi sắc.
Quyển trục chậm rãi kéo ra.
Lộ ra hơn hai trăm cái tên được khắc lên trên đó.
Mà cuối quyển trục.
Tên Trương Cảnh chậm rãi hiện ra trên đó.
"Ha ha, tốc độ không chậm, không hổ là thiên tài lĩnh ngộ đạo ý viên mãn!"
Viện Chủ tán thưởng một tiếng, sau đó vừa cười vừa nói: "Nguyên sư đệ, chúc mừng. Có tiểu gia hỏa này, một trăm tám mươi năm tiếp theo, địa vị Thiên Pháp Các các ngươi sẽ vô cùng siêu nhiên!"
"Sư huynh, cùng vui cùng vui!'
Các Chủ Thiên Pháp Các không kìm được vui mừng đáp lại, đồng thời bước nhanh đến chỗ Lưu Quang Tiên Bích.
Bất tri bất giác trong tay xuất hiện một viên pháp ấn.
Sau lưng hắn.
Trong tay Viện Chủ lặng yên xuất hiện một pháp bào màu tím với một cái ngọc thìa tinh mỹ mà hắn tự mình chuẩn bị.
Trong ngọc thìa lộ ra một cỗ gợn sóng tối tăm.
Nó mơ hồ hô ứng với một tiên đảo linh mạch hội tụ ở chỗ sâu trong Long Trạch Hồ.
Bên trong Lưu Quang Tiên Bích.
Vừa mới thông qua sát hạch.
Trương Cảnh phát hiện cảnh tượng trước mắt bỗng dưng biến đổi lớn.
Trong mũi mơ hồ quanh quẩn hương thanh linh khó có thể nói rõ.
Từng âm thanh tấu minh của Linh Cầm Tiên Lộc vang vọng bên tai, thanh thúy uyển chuyển, phảng phất một khúc nhạc tuyệt vời không tồn tại ở nhân gian.
Đây là...
Trương Cảnh không khỏi nhìn xung quanh.
Ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.
Hắn nhìn thấy một bảng xếp hạng khổng lồ với hàng ngàn cái tên trông rất dày đặc.
Chỉ trong chốc lát thôi.
Trương Cảnh kịp phản ứng.
Đây chính là Chân Linh Bảng đại danh lừng lẫy.
Biểu cảm trên mặt hắn nhất thời trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua bảng xếp hạng.
[Thứ nhất: Vạn San (Cửu Tường Đạo Viện)]
[Thứ hai: Lại Phi Vân (Tiềm Nguyên Đạo Viện)]
[Thứ 276: Du Nguyên Minh (Long Hồ Đạo Viện)]
[Thứ 1713: Nông Tinh Châu (Long Hồ Đạo Viện)]
Trương Cảnh nhìn từ đầu bảng đến cuối bảng, tìm được tên hai vị sư huynh Long Hồ Đạo Viện ở phía trên, trên mặt không bất giác hiện ra sự kinh ngạc.
Không phải vì xếp hạng của sư huynh.
Mà là số lượng Đạo Viện hiện ra trên đó - ước chừng hơn một ngàn.
“Hơn một ngàn quốc gia cùng loại với Nam Ly! Mà nếu bàn đến cương vực, chỉ riêng Nam Ly đã có thể so với quốc gia có diện tích rộng lớn nhất kiếp trước. Hơn nữa chắc chắn còn có Đạo Viện không có đệ tử lên bảng!”
“Thượng giới thì sao?”
“Thế giới này rốt cuộc lớn đến chừng nào?”
Đảo La Đô.
Trước động phủ số hai mươi ba phía tây.
Vị trí ở đây rất hẻo lánh, bình thường không có người đi qua.
Nhưng hôm nay.
Tình huống lại hoàn toàn khác.
Mấy trăm bóng người mặc pháp bào màu xanh chỉnh tề đứng trên mảnh đất trống trước động phủ, tiếng ồn ào liên miên không dứt.
Mặc dù đã chờ đợi mấy canh giờ ở chỗ này.
Nhưng không có ngoại lệ.
Trên mặt những người này không hề mất kiên nhẫn, ngược lại tràn đầy biểu tình hưng phấn và kích động, ánh mắt nóng rực như lửa.