Nghe vậy, Lộc tam thập bát không khỏi co rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Hồi bẩm lão gia, ta biết."
"Rất tốt!"
Lần này Trương Cảnh mới xem như triệt để yên lòng.
Chỉ thấy hắn vung ống tay áo lên.
Ầm!
Cửa tu luyện thất lập tức đóng lại, một đạo cấm chế chậm rãi xuất hiện, triệt để ngăn cách toàn bộ động tĩnh bên ngoài tu luyện thất.
Trương Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, điều chỉnh trạng thái của mình tới mức tốt nhất.
Dù sao cũng là xây thành đạo cơ, tất cả không thể coi thường được.
Không biết đi qua bao lâu.
Trương Cảnh từ từ mở mắt, trên mặt không vui không buồn.
"Bắt đầu đi!"
Đạo Nguyên Khánh Vân dâng lên, ngũ sắc linh quang không ngừng lưu chuyển, tán phát ra đạo đạo ý cảnh huyền ảo.
Phúc Hải Giao Long Nhiếp Hư Chân Pháp giảng xây thành đạo cơ chi pháp và phương pháp xây thành đạo cơ trong truyền thừa Thái Thủy Chân Giới lập tức hiện ra trong đầu Trương Cảnh.
Đạo cơ, huyền chi lại huyền.
Xen vào giữa có và không, ở bên trong nê hoàn, nối liền thiên địa lý lẽ.
"Nê Hoàn Cung a? Ba tấc chỗ mi tâm."
Trong mắt Trương Cảnh hiện lên một tia minh ngộ.
Thần thức mênh mông lập tức tản mát ra chấn động mãnh liệt, thấu thể mà ra, sau đó lần theo giữa mi tâm chậm rãi chui vào.
Chỉ một thoáng.
Trương Cảnh phát hiện ra thần thức của mình tiến vào một chỗ thần diệu, bệnh trong tràn đầy sương mù màu xám cứng như cương thiết, khó mà rung chuyển.
Mỗi khi thần thức tiến lên một tia thì sẽ bị tiêu hao rất nhiều.
Quá trình này cực kỳ gian nan.
Chỉ mười mấy hơi thở.
Trong mắt Trương Cảnh lộ ra vẻ mỏi mệt.
Cũng không phải nhất định hắn phải điều động thần thức phí sức chui từ bên ngoài mi tâm vào bên trong mà là vì Nê Hoàn Cung này cực kì kỳ dị. Nhìn như ở bên trong cơ thể nhưng thật ra lại ở trong một không gian khác.
Con đường cách duy nhất để mở nó ra chính là làm giống như Trương Cảnh, trừ cái đó ra thì không còn bất kỳ phương pháp nào có thể tìm được Nê Hoàn Cung.
Giống như là có quy tắc nào đó.
Đương nhiên, sau khi xây thành đạo cơ.
Có đạo cơ làm neo định chi vật, không cần phí sức như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một thời gian sau.
Oanh ——
Bên tai như vang lên một tiếng vang thật lớn.
Trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái.
Thành công!
Trên mặt Trương Cảnh lộ ra vẻ vui mừng.
Thẩm thức mênh mông như biển lập tức tràn vào Nê Hoàn Cung bên trong không gian u ám không có ánh sáng.
Cùng lúc đó.
Thái Âm Long Giao Đạo Ý bắt đầu hiển hiện ra bên trong Nê Hoàn Cung, hóa thành một con Thái Âm Giao Long ngang ngược, sau đó lại ầm vang phân tán ra.
Từng đạo thần quang mạnh mẽ, đạo văn giao thoa như sợi xích xuất hiện.
"Đạo tắc pháp văn do đạo và lý cụ tượng hóa mà ra?"
Trong u minh, Trương Cảnh được cho biết đây là thứ gì.
Những Đạo tắc pháp văn này.
Đạo thô nhất mang tới cho hắn cảm giác giống như là Giao Long gào thét, mà một đạo Đạo tắc pháp văn khác thì tràn ngập vô tận băng hàn u tịch.
"Giao Long chi đạo! Thái Âm chi đạo!"
Trương Cảnh lẩm bẩm nói.
Sau đó.
Rất nhiều Đạo tắc pháp văn bắt đầu đan vào nhau.
Nhưng mà sau một khắc.
Thái Thủy Chân Ý đột nhiên xuất hiện trong Nê Hoàn Cung.
Trong chốc lát.
Một loại ý cảnh kinh khủng như hồng mông sơ phán, thế giới mới mở, vạn pháp diễn sinh tràn ngập ra.
Chỉ trong chớp mắt.
Đạo tắc pháp văn trước đó đã đan vào nhau lại ngưng kết một lần nữa hình thành một con Thái Âm Giao Long, run lẩy bẩy dời đến một góc Nê Hoàn Cung, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mà khi Trương Cảnh toàn lực xây thành đạo cơ.
Bên trong Long Trạch phường thị, một vị khách mới tới.
Dưới cổng chào phường thị.
Bùi Sương trong tay nắm chặt một tấm thông tin phù, nhìn quanh tứ phía, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, trên mặt lộ ra vẻ kích động, thấp thỏm và khẩn trương xen lẫn.
Cho tới bây giờ nàng vẫn không thể tin được mới hơn hai năm, chuyện lúc trước vị Trương Cảnh thượng tu hứa với mình lại sắp thành hiện thực.
Thế nhưng vị thượng tu lạ lẫm bên kia thông tin phù lời thề son sắt nói, cũng không giả được.
Chắc chắn Trương Cảnh thượng tu vận dụng quan hệ thông thiên.
Nghĩ tới đây.
Trong lòng Bùi Sương không khỏi cổ vũ mình: "Sương, cố lên! Lần này may mắn tiến vào đạo viện tu hành, ngươi nhất định phải cố gắng, không đúng, là liều mạng tu luyện mới được! Như thế mới có thể không cô phụ Trương Cảnh thượng tu."
Người đến người đi.
Không ít tán tu chú ý tới Bùi Sương đứng dưới cổng chào phường thị. Chỉ nhìn một cái, bọn họ cảm nhận được trên người nàng hẳn là cất giấu một loại bảo vật nào đó, nếu không thì sẽ không có biểu cảm như vậy.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, lại không có bất kỳ người nào dám sinh ra ý đồ xấu. Từ khi xảy ra sự kiện hai năm trước, các thượng tu đạo viện quản lý phường thị càng nghiêm khắc. Không ai dám động thủ, bởi vì không chịu đựng nổi đại giới.
Không bao lâu.
Một đạo hồng quang rơi thẳng vào trước người Bùi Sương, hóa thành một nam tử áo bào xanh.
"Bùi Sương?" Nam tử cười hỏi.
"Hồi bẩm thượng tu, tại hạ chính là Bùi Sương."
Bùi Sương liên tục gật đầu, cung kính đáp, sắc mặt có chút câu nệ.
Đối diện.
Xác định thân phận đối phương, sau đó nam tử gật đầu nói: "Đã như vậy, theo ta tiến vào đạo viện đi."
Sau đó lại thấy hắn ý thức được cái gì, tiếp tục nhắc nhở: "Đúng rồi, sau này ngươi chính là đệ tử đạo viện, đừng kêu thượng tu, trực tiếp kêu ta sư huynh là được. Nhìn thấy đệ tử khác cũng là như thế."
"Sương đã hiểu, đa tạ thượng tu nhắc nhở." Bùi Sương cao hứng nói.
"Ừm?"
"A, không đúng! Là Sương sai, đa tạ sư huynh nhắc nhở."
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nam tử hài lòng khẽ gật đầu.
Chỉ thấy hắn lấy ra một chiếc phi hành linh chu, trực tiếp dẫn theo Bùi Sương bay về Truyền Thừa Các.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trên phi chu.
Bùi Sương ghé vào mạn phi chu, trừng mắt nhìn rất nhiều hòn đảo giống như tiên cảnh phía dưới, còn có rất nhiều kiến trúc to lớn hùng vĩ nối liền không dứt trên đó, không khỏi phát ra từng đợt kinh hô.