“Mà mặt khác thì.”
Viện chủ không khỏi liếc mắt nhìn Lưu Quang Tiên Bích.
“Trương Cảnh sư đệ?!” Du Nguyên Minh dùng giọng khẳng định hỏi.
Viện chủ khẽ gật đầu.
Sau khi nghe tin.
Du Nguyên Minh vốn định trở về điều tức, trong lòng lại thay đổi chủ ý.
Chỉ thấy hắn nhìn thẳng Lưu Quang Tiên Bích, ánh mắt bất giác trở nên sắc bén.
“Ngươi có được tiên cơ, lần này rốt cuộc có thể làm đến trình độ nào đây?”
Mà giờ phút này.
Trên lôi đài bên trong Diệu Pháp Tiên Cảnh.
Trương Cảnh hoàn toàn hóa thân thành Giao Long, con ngươi dựng thẳng ngưng tụ thành một đường thẳng đứng, lộ ra từng hàn quang lạnh như băng.
Rào rào…
Pháp Chủng Đa Bảo Hà bị thúc giục, trong khoảnh khắc bắt đầu bành trướng cực nhanh.
Hắc sắc Giao Long lập tức chui vào trong Đa Bảo Hà.
Trong thoáng chốc, thiên phú lật trời bị Trương Cảnh phát huy đến cực hạn.
Ầm ầm!
Đa Bảo Hà tức khắc bắt đầu sôi trào, hơn mười trượng sóng biển mãnh liệt cuốn theo linh quang chìm nổi khó có thể đếm được trong nước sông, gần như muốn đập nát cả lôi đài.
Mà ở đối diện Trương Cảnh.
Một lão giả không thấy rõ khuôn mặt, trên người kích động pháp lực Trúc Cơ Cảnh cực hạn, trong tay nhanh chóng bóp kiếm quyết.
Chi chít mấy trăm tia kiếm quang sắc bén hội tụ thành sông lớn, kiếm ý sắc bén đến cực điểm bổ mặt đất thành từng vết kiếm giăng khắp nơi.
Kiếm quang trường hà lượn lờ ở trên không trung một tuần, sau đó không cam lòng, yếu ớt lao thẳng tắp về những đợt sóng trào dâng trên sông Đa Bảo.
Nhưng ngay sau đó.
Thái Thủy Chân Ý tản ra.
Linh quang sông Đa Bảo lập tức đại phóng, linh quang dày đặc trong sông bắt đầu diễn hóa lột xác cực nhanh.
Chỉ trong nháy mắt.
Khí tức Đa Bảo Hà đã tăng vọt gấp mười lần.
Trương Cảnh Giao điên cuồng lật úp ở giữa sông, nhấc lên từng đợt sóng lớn dần, đúng là trực tiếp đập cả người lẫn kiếm quang trường hà đối diện thành bột mịn.
Động tĩnh chậm rãi biến mất.
Tại chỗ đó, bóng người Trương Cảnh mặc áo bào tím đột nhiên xuất hiện.
“Trương Cảnh, có thể tiếp tục khiêu chiến không?”
Âm thanh hùng vĩ lại vang lên.
“Không.” Trương Cảnh lắc đầu từ chối nói.
Vừa rồi để ứng đối với lão giả kia, hắn đã đồng loạt xuất ra đa bảo hà pháp chủng và Thái Thủy Chân Ý.
Không còn lại hai lá bài tẩy trên tay.
Không cần phải tiếp tục thách thức nữa.
Trước mắt dù sao mình cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, so với những tên này, sự chênh lệch về tu vi quá mức rõ ràng.
“Có nguyện ý lưu lại hư ảnh chiến đấu hay không?”
“Không!”
Giọng nói của Trương Cảnh kiên định.
Âm thanh rơi xuống.
Quang hoa trước mắt chợt lóe.
Trương Cảnh lập tức xuất hiện ở bên ngoài hai cánh cửa thanh đồng.
Hắn chậm rãi đi về phía sau.
Không lâu lắm.
Hít sâu vào.
Trương Cảnh trực tiếp ngẩng đầu nhìn về phía Chân Linh Bảng.
Rất nhanh, hắn đã tìm được tên của mình ở phía trên.
[Thứ chín: Trương Cảnh (Long Hồ Đạo Viện)]
Thứ chín Chân Linh Bảng, tạm được.
Trương Cảnh mỉm cười.
Bên ngoài.
Lúc này trong điện đã tụ tập gần sáu mươi người.
Trong đó có hơn phân nửa đều buông chuyện trong tay cố ý chạy tới vì nghe nói trong đạo viện có hai vị kim tính đạo cơ đang đồng thời khiêu chiến bài danh Chân Linh Bảng.
Dù sao thì cảnh tượng này chỉ thấy một lần trên đời.
Lí nào có thể bỏ qua?
Thời gian trôi qua từng chút một.
Cuối cùng.
Trong tầm mắt mọi người.
Lưu Quang Tiên Bịch lại nổi lên từng trận rung động.
Một bóng người trẻ tuổi chậm rãi đi ra từ bên trong, khí tức trên người bình tĩnh như vực sâu.
Ra rồi!
Thấy một màn như vậy, trong lòng nội viện chấn động.
Mà mọi người đang ở phía trước.
Đoàn viện chủ nhanh chóng nghênh đón.
“Trương Cảnh, thế nào rồi?”
Viện chủ đi ở phía trước gấp giọng hỏi.
“Sư đệ, ngươi xếp thứ bao nhiêu trong Chân Linh Bảng?” Du Nguyên Minh chậm rãi đi tới trước mặt Trương Cảnh, sắc mặt phức tạp hỏi.
Hiện tại tâm trạng hắn cực kỳ mâu thuẫn.
Vừa hy vọng Trương Cảnh sư đệ trước mắt có thể xếp hạng cao hơn một chút, đồng thời lại có chút sợ hãi đối phương xếp hạng quá cao.
Mà ở đối diện.
Nhận lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người viện chủ.
Trên mặt Trương Cảnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hồi bẩm viện chủ, đệ tử hiện đang đứng thứ chín Chân Linh Bảng.”
Giọng nói của Trương Cảnh không lớn.
Nhưng những người ở đây đều là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh trở lên, chỉ cần bọn họ muốn, thậm chí ngay cả tiếng muỗi vỗ cánh mấy dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.
Một lúc.
Hàng chục ánh mắt khó có thể tin, nhao nhao rơi xuống khuôn mặt trẻ tuổi đến cực điểm của Trương Cảnh.
Giọng nói cực nhỏ lưu chuyển linh quang của Lưu Quang Tiên Bích vang vọng bên tai mọi người.
“Trương Cảnh, ngươi thật sự xông tới vị trí thứ chín Chân Linh Bảng?
Giọng nói khàn khàn của viện chủ vang lên.
Phá vỡ sự yên tĩnh như chết của hiện trường.
Nụ cười nhàn nhạt vĩnh viễn treo trên mặt hắn, giờ phút này đã biến mất không thấy nữa.
Nghe vậy.
Trương Cảnh cười gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đệ tử không dám lừa gạt.”
Nhận được câu trả lời khẳng định.
Viện chủ lập tức cảm giác trong lòng bỗng dưng bị sự kinh ngạc bất ngờ thật lớn vây quanh, khiến cho cả người hắn đều có chút choáng váng.
Từ khi Long Hồ Đạo Viện được thành lập đến nay.
Theo ghi chép, xếp hạng cao nhất trong Chân Linh Bảng, là thứ tám mươi bảy.
Kết quả tiểu tử Trương Cảnh này, trực tiếp nâng kỷ lục lên thứ chín.
Giữa hai người, khác nhau một trời một vực!
“Trong mấy ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm, Long Hồ Đạo Viện cũng không chắc có người vượt qua kỷ lục này. Trương Cảnh, còn có tên Kỳ ta, nhất định phải khắc sâu trong lịch sử Long Hồ Đạo Viện.”
Viện chủ kích động nghĩ.
Top mười Chân Linh Bảng, đó là khái niệm gì vậy.
Đại bộ phận Xích Ô có hơn một ngàn tám trăm tòa Đạo Viện, hơn năm mươi vạn đệ tử nội viện tham dự tranh đoạt Chân Linh Bảng.
Phải biết.
Mỗi một vị đệ tử nội viện, đều là thiên tài sàng lọc ra từ trong hàng vạn đệ tử ngoại viện đạo viện.
Không có một kẻ yếu đuối nào!
Tiên Cơ, đây chính là Tiên Cơ. Cho dù là Thanh Tiêu Huyền cao cao tại thượng ngày mai, cũng phải phái Chân Tiên xuống tiếp dẫn.