Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 222 - Chương 222. Hàng Lâm, Chân Tiên Thượng Giới Phong Vô Ngu

Chương 222. Hàng lâm, Chân Tiên Thượng Giới Phong Vô Ngu
Chương 222. Hàng lâm, Chân Tiên Thượng Giới Phong Vô Ngu

"Viện chủ, có nơi nào an toàn, hơn nữa còn có phàm nhân sinh hoạt hay không. Dù sao phàm nhân cũng chỉ là phàm nhân, chuyển vào đạo viện chung quy có rất nhiều bất tiện."

Trương Cảnh trầm giọng hỏi.

"Ha ha, là ta thiếu suy xét. Thế này, ngoài Long Hồ Đạo Viện hai trăm dặm có một tòa thành trì phàm nhân, bên trong có không ít vương tôn quý tộc của Nam Ly, để người nhà ngươi chuyển đến đó đi, có biến đạo viện cũng có thể chạy tới trước tiên."

"Như thế liền đa tạ viện chủ chiếu cố."

Trương Cảnh cười đáp.

"Khách khí! Trương Cảnh ngươi có công lớn với Đạo Viện, ta có thể cam đoan sau này Trương thị mỗi một thế hệ đều sẽ có người tiến vào Long Hồ Đạo Viện. Hơn nữa tiểu đệ và tiểu muội của ngươi, chờ sau khi bọn họ trưởng thành có thể tu luyện, ta sẽ đích thân tiếp dẫn tiến vào đạo viện, dốc lòng bồi dưỡng."

Thanh Âm Viện Chủ như đinh đóng cột.

Mà ở đối diện.

Nghe được những lời này.

Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ chút suy tư.

Sau đó liền thấy hắn cười nói:

"Viện Chủ, Trương Cảnh cũng không biết tương lai khi nào mới trở về, cho nên người nhà liền nhờ cậy ngài hỗ trợ quan tâm. Chỉ là—— "

Hắn dừng một chút, tựa hồ là nhớ lại trải nghiệm lần trước về nhà.

"Tiểu đệ và tuổi muội của ta, nếu nguyện ý làm một phàm nhân, vậy liền tùy ý bọn họ đi. Nếu muốn tu hành, vậy thì làm phiền viện chủ. Đây tài nguyên ta chuẩn bị cho bọn họ, còn xin ngài đến lúc đó thay ta chuyển giao."

Trương cảnh lấy ra một cái túi trữ vật, để ở trên bàn bên cạnh.

Không đợi Viện Chủ đáp lại.

Hắn ngay sau đó lên tiếng lần nữa, giọng nói bỗng nhiên trở nên bình thản:

"Về phần hảo ý của Viện Chủ với Trương thị, Trương Cảnh tâm lĩnh. Nhưng mà quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm*, tiên đạo cũng không ngoài như thế. Trong một trăm năm mươi năm làm phiền ngài quan tâm, sau này mặc kệ tự sinh tự diệt là được."

* Lời của Mạnh Tử: Ơn trạch người quân tử, năm đời thì dứt.

Trương Cảnh biết mình Trúc thành Tiên Cơ sẽ mang đến cho đạo viện bao nhiêu lợi ích, cho nên trong lời nói cũng không có từ chối.

Nghe vậy.

Viện Chủ kinh ngạc nhìn Trương Cảnh một cái.

"Ai —— "

Hắn thở dài một tiếng, rồi sau đó thu hồi túi trữ vật, chậm rãi nói:

"Ta hiểu được, ngươi hãy yên tâm đi Thượng Giới đi."

Cách Chân Tiên hàng lêm còn có mười ngày.

Cả Long Hồ Đạo Viện bắt đầu tràn ngập một cổ không khí vui sướng nhàn nhàn, từng đạo linh trận trải ra, linh quang sáng lạn xông thẳng trời xanh.

Trong lúc nhất thời dẫn tới rất nhiều đệ tử ngoại viện không biết chuyện nghị luận xôn xao.

Mà giờ khắc này.

Trương Cảnh đang ở tiên đảo.

Lê sư huynh tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh, trong ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia hâm mộ.

Một phương tiên đảo rộng lớn.

Lính khí bao phủ phía trên thế nhưng còn nồng đậm hơn trong động phủ của mình.

Hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, tu luyện nơi linh khí nồng đậm thế này sẽ đến trình độ như thế nào.

Đây chính là đãi ngộ của các đệ tử nội viện sao?

Mà ở phía trước cách Lê sư huynh không xa.

Lộc Tam Thập Bát đang dẫn đường, đồng thời trong miệng không ngừng nói:

"Sư huynh nhanh đến, cẩn thận đừng giẫm lên linh dược của ta, lão gia đang ở phía trước chờ ngươi."

"Biết rồi, đa tạ nhắc nhở."

Lê sư huynh khách khí đáp lại, tầm mắt không tự chủ rơi trên người đối phương, ánh mắt một trận phức tạp.

Đầu lộc này đi theo Trương Cảnh sư huynh, coi như là được đại tạo hóa rồi.

Ngắn ngủn mấy tháng.

Tu vi thế nhưng tăng lên tới Luyện Khí tầng chín.

Mấu chốt người nầy lại còn là đệ tử ngoại viện.

Không bao lâu.

"Lê sư đệ, bên trong là một chút tài nguyên tu hành, " Trương Cảnh phất tay một cái, một túi trữ vật lặng lẽ xuất hiện, chậm rãi bay về phía Lê sư huynh đang ngồi ngay ngắn, "Phiền ngươi dựa theo danh sách trong ngọc giản, đem đồ vật đều phân phát xuống đi."

Chứa trong túi trữ vật chính là một phần nhỏ tài nguyên tu hành đổi được khi Trương Cảnh rời khỏi Vạn Thần Tiểu Hư Thiên trước đây.

Chẳng qua hắn hiện tại đã không dùng được .

Vừa lúc dùng để chấm dứt nhân quả.

Trương Cảnh không biết phương thế giới này đến tột cùng có tồn tại nhân quả hay không.

Nhưng thà tin là có, không thể tin là không.

Nghe vậy.

Lê sư huynh dùng linh thức thăm dò vào trong túi trữ vật, sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn lại lấy ra ngọc giản, trực tiếp nhìn về phía Trương Cảnh, nghi ngờ nói:

"Trương sư huynh, ở đây là?"

"Đều là người ngoại viện từng hoặc nhiều hoặc ít thi ân với ta, lẽ ra nên báo đáp."

Trương Cảnh khẽ mỉm cười.

Lê sư huynh dùng linh thức thăm dò vào trong ngọc giản.

Chỉ một thoáng.

Lê Hồng, Trương Dưỡng Sơ, Quý Bá Thường, Đông Ngọc.

Một cái tên tiếp một cái tên hiện ra trước mắt Lê sư huynh, hơn nữa phía sau mỗi cái tên đều ghi chú tài nguyên tu luyện tương ứng.

Mà trong đó xếp hạng đệ nhất, chính là tên của mình.

Tài nguyên tương ứng không ngờ là trà ngộ đạo!

Nhìn qua trong nháy mắt.

Lê sư huynh hốc mắt bất giác trở nên đỏ bừng.

Hắn dĩ nhiên nghe qua truyền thuyết về trà ngộ đạo, có thể làm cho người ngộ đạo một lần, hiệu quả có thể nói là nghịch thiên.

Chính mình nguyên bản vô duyên với nội viện.

Nhưngcó vật này.

Lê sư huynh cảm thấy, hắn có lẽ còn có một tia cơ hội tiến vào nội viện.

Vận mệnh có lẽ có thể cải biến!

Trầm mặc một lúc lâu.

Chỉnh lý xong tình cảm.

Hắn lau lau khóe mắt, không khỏi nhìn về phía Trương Cảnh, nghi ngờ nói:

"Trương Cảnh sư huynh, ngài đây là?"

"Ta ít ngày nữa đi Thượng Giới tu hành, cho nên chuyện này liền nhờ cậy Lê sư đệ."

Tròng mắt Trương Cảnh thâm thúy tựa như vực sâu, trong giọng nói không mang theo một tia gợn sóng.

"Lê Hồng biết rồi, xin sư huynh yên tâm, sư đệ nhất định mau chóng đem việc này làm tốt."

Lê sư huynh hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc nói.

Đối với chuyện đi Thượng Giới mà Trương Cảnh vừa nói, trong lòng hắn hoàn toàn không có nửa phần kinh ngạc.

Hết chương 222.
Bình Luận (0)
Comment