Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 227 - Chương 227. Lưỡng Mạch Chi Tranh (2)

Chương 227. Lưỡng mạch chi tranh (2)
Chương 227. Lưỡng mạch chi tranh (2)

Trong Thoái Tiên Trì, tiên dịch trắng sữa bắt đầu sôi trào.

Thần quang thuần trắng đột nhiên đại phóng!

"Ngao ~ lão gia, ta đau quá a!"

"Xong rồi, xong rồi, ta sắp chết, ta không được tiếp tục hầu hạ lão gia nữa."

Trong Thoái Tiên Trì.

Lộc Tam Thập Bát lại bắt đầu hô to gọi nhỏ trong lòng Trương Cảnh .

"An tĩnh, một chút cũng không đau, không chết được! Đã là lộc lớn như vậy, vừa gặp phải chút chuyện liền hô to nhỏ, còn ra thể thống gì?"

Trương Cảnh cố nén đau nhức, quát lớn.

Giờ khắc này.

Hắn đã quyết định, đợi sau khi rời khỏi đây sẽ xóa đi linh thú hoàn của Lộc Tam Thập Bát.

Nếu không mình thật sự sẽ bị phiền chết.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại.

Quá trình bổ hoàn đạo tắc trpng cơ thể, giống như có một bàn tay lớn, đem ý thức thậm chí là huyết nhục toàn thân đều bẻ vụn sau đó từng chút hồi phục lại.

Thống khổ trong đó, vượt xa cực hạn ngôn ngữ có thể biểu đạt.

Thậm chí để cho trương cảnh suy nghĩ cũng từ từ trở nên trống rỗng

Không biết qua bao lâu.

Cỗ đau đớn không giải thích được ở khắp toàn thân thậm chí là chỗ sâu trong ý thức, đột nhiên biến mất.

Theo sau đó là một loại cảm xúc vui sướng đến từ bản năng

Ý thức từ từ khôi phục thanh tỉnh.

Trương Cảnh nhìn về phía hai tay của mình, ngoại trừ da dẻ trở nên càng thêm trắng bóc, gần như không có biến hóa gì khác.

Lực lượng không tăng cường nửa phần.

Pháp lực bên trong đan điền tựa hồ không có thay đổi gì.

Chẳng qua là giờ phút này ——

Một loại cảm giác không tên quanh quẩn trong lòng.

Thật lâu chưa từng tản đi.

Đó là một loại viên mãn chi ý, một loại bỏ hết ràng buộc, con đường phía trước chợt cảm giác kỳ diệu thông suốt.

"Đây chính là cảm giác bổ hoàn đạo tắc trong cơ thể?"

Trong lòng Trương cảnh hơi phấn chấn.

Ý thức chuyển tới Nê Hoàn Cung.

Chỉ thấy Thái Thủy Đạo Cơ đang rung động, mơ hồ lộ ra một tia hòa hợp tự nhiên.

Thấy một màn như vậy.

Đáy mắt hắn không khỏi hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Quay đầu lại liếc nhìn.

Lộc Tam Thập Bát đã hôn mê.

Nhưng trên người đối phương đồng dạng lộ ra một loại khí tức giống y hệt mình.

"Sư đệ, xonng rồi thì anh chóng đi ra đi, ta còn phải dẫn ngươi đi bái kiến lão sư. " Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trêu chọc của Phong Vô Ngu sư huynh.

"Sư đệ hiện tại đi qua."

Trương Cảnh vội vàng đáp.

Không lâu sau.

Một đạo thanh đồng thần quang trực tiếp bay về phía trước, chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa.

Cùng biến mất còn có Trương Cảnh và Lộc Tam Thập Bát trong Thoái Tiên Trì.

Tại chỗ.

Nhìn Thoái Tiên Trì trống rỗng.

Nam tử cao hơn trên mặt bỗng dưng hiện ra một tia nghĩ mà sợ.

"Không nghĩ tới dĩ nhiên là chân truyền hàng lâm trong truyền thuyết, may mà hắn mới vừa rồi không trách cứ, nếu không "

"Ngươi quá lo lắng rồi, vị này mặc dù là chân truyền của Cửu vực nhất mạch, nhưng dù gì cũng là chân truyền, nếu là bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó bọn ta, truyền đi không sợ bị rất nhiều chân truyền của Thiên Giới nhất mạch chúng ta chê cười sao?"

Nam tử thấp hơn nói không sao cả.

"Hơn nữa, bọn ta đều dựa theo lưu trình bình thường làm việc, hắn dựa vào cái gì để trách cứ?"

"Tuy là nói như vậy —— "

Nam tử cao còn muốn nói gì, lại bị nam tử thấp hơn trực tiếp cắt đứt:

"Ngược lại sư đệ mặc tử bào kia, ta vừa mới hỏi qua, người này thế nhưng trực tiếp bái nhập Xích Minh Thái Hạo Động Thiên."

"Cửu vực lại cướp của Thiên Giới chúng ta một danh ngạch động thiên!"

Nam tử thấp hơn nghiến răng nghiến lợi nói, trong thanh âm tràn đầy hâm mộ, đố kỵ cùng với phẫn hận.

Một bên khác.

Theo từng điểm từng điểm bay về phía trước.

Bầu trời ở Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên không biết cao bao nhiêu vạn trượng, mười vòng đại nhật (mặt trời) hoặc xích hồng hoặc sí bạch hoặc u hắc đều xông vào trong tầm mắt Trương Cảnh .

Bàng bạc vô tận! Rộng rãi vô biên!

Tựa như từ xa xưa đã tồn tại ở nơi này, tán phát ra từng đạo khí tức khủng bố tang thương vĩ ngạn.

"Sư huynh, chúng ta đây là?"

Trong thanh đồng đạo vực

Trương Cảnh không nhịn được mở miệng hỏi.

"Thấy những đại nhật phía trên kia không? " Phong Vô Ngu cười hỏi.

Trương Cảnh gật đầu.

Xích Hồng Đại nhật chính là địa điểm mục đích của chúng ta —— Xích Minh Thái Hạo Động Thiên, cũng là địa phương mà sư đệ ngươi phải tu hành, sư tôn hiện tại đang ở bên trong đợi ngươi."

"Đây chính là Xích Minh Thái Hạo Động Thiên?"

Trong mắt Trương Cảnh lóe lên một mạt kinh dị.

"Không tệ, một phương động thiên này chính là đạo tràng mà sư tôn lão nhân gia đích thân mở ra."

Thanh âm của Phong Vô Ngu tràn đầu tự hào.

Trong một mảnh hư không dường như vĩnh viễn không giới hạn, khí tức hỗn độn thời khắc cuồn cuộn không ngừng, nhiễu loạn đến hư không chấn động không ngừng.

Mà tại vị trí trung tâm nơi này.

Lại lẳng lặng sừng sường một toàn cung điện thanh đồng.

Cung điện từ bên ngoài thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, khí tức tang thương trải rộng phía trên bị hỗn độn hư không gột rửa.

Giống như tùy thời sẽ tan đi.

Nhưng sau một khắc.

Chỉ thấy từng đạo khí tức nặng nề vô tận từ trong cung điện cổ xưa tán phát ra ngoài, trực tiếp trấn áp toàn bộ phạm vị địa vực hàng tỷ dặm.

Hư không vốn cuồn cuộn mãnh liệt, ngay lập tức trở nên yên lặng như vực sâu.

Trong cung điện trống trải không có vật gì.

Một chiếc đèn trường minh phát ra ánh sáng yếu ớt.

Dưới đèn.

Một nam tử mặc hôi bào, tóc tai bù xù chậm rãi ngẩng đầu, nhất thời lộ ra khuôn mặt giống như ưng nhưng không phải ưng, lông chim màu vàng bên thái dương lóe lên từng đạo thần huy sáng chói, đan xen đạo và lý khủng bố nào đó.

Tầng tầng lớp lớp xung quanh nam tử mặt ưng, tựa như giờ phút này bản thân đang ở nơi hư không vô tận.

Bỗng nhiên.

Trong đại điện vang lên một tiếng cười khẽ.

"Ha ha, tới rồi sao."

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một đạo thanh sắc thần quang chợt ra hiện ra trong đại điện.

Rồi sau đó thần quang tiêu tán.

Lộ ra thân ảnh hai người Phong Vô Ngu và Trương Cảnh.

Hết chương 227.
Bình Luận (0)
Comment