Ngay cả khi đã trở lại mặt đất thì chân hắn vẫn còn đang run rẩy.
Không phải Trương Cảnh sợ độ cao, mà chiếc linh thuyền vừa rồi thật sự bay quá điên.
Dưới sự điều khiển của Lục sư huynh.
Linh thuyền dưới chân hắn giống như dã thú mất khống chế, hung hăng nhảy lên nhảy xuống. Giây trước còn lướt qua mặt hồ, giây sau đã bắn ngược lên trời, quả thật là thích bay sao là bay.
Nếu không có linh quang bảo vệ bọn họ thì đám Trương Cảnh đã bị văng ra khỏi thuyền từ lâu rồi.
Có người tốt nào mà lái linh thuyền kiểu đó không?
"Trương sư đệ, Đặng sư đệ, vừa rồi các ngươi cảm thấy thế nào? Chẳng phải rất hưng phấn sao? Còn muốn sư huynh dẫn các ngươi bay nữa không?"
Lục sư huynh hưng phấn hỏi.
Vừa nghe thấy câu hỏi này…
Trương Cảnh và Đặng An vẫn còn chưa tỉnh hồn lập tức rụt nhỏ lại con ngươi, vội vàng lùi lại vài bước, liên tục từ chối:
"Không cần đâu sư huynh!"
Trong mắt Lục sư huynh lóe lên một tiếc nuối, hắn nhỏ giọng nói:
“Thật ra linh thuyền của sư huynh rất an toàn.”
Sau đó, như thể nhớ việc chính, Lục sư huynh vào căn gác chín tầng trước mặt và nói:
"Hai vị sư đệ, nơi này chính là truyền thừa các, ta sẽ dẫn các ngươi vào trong trước."
"Cảm ơn sư huynh!"
Nói xong, Trương Cảnh đi theo Lục sư huynh đi đến truyền thừa các.
Khi đến gần hơn, một áp lực vô hình bắt đầu xuất hiện trong lòng Trương Cảnh.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Truyền Thừa Các cao mấy chục trượng, toàn thân giống như được làm bằng lưu ly, trên mặt khắc hàng ngàn hoa văn kỳ lạ, như rồng phượng, rắn linh, vượn thần hay cá voi khổng lồ, tất cả đều toát lên cảm giác thăng trầm của thời gian, chấn động lòng người.
Quay đầu nhìn lại.
Trương Cảnh lúc này mới để ý Truyền Thừa Các nằm trong một quảng trường khổng lồ, xa ngút tầm mắt.
Xa xa là hàng loạt ngôi nhà lung linh trong nắng.
"Lục sư đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Vừa bước vào cửa.
Một thanh niên áo xanh mặt mày như kiếm, tóc trắng phơ liền bước đến chào đón.
"Lục Viễn bái kiến Lưu sư huynh, các sư đệ của lâm viện số bảy đã đến nơi an toàn, ta xin rời đi trước.”
Sau khi nhìn thấy thanh niên ra đón, Lục sư huynh rùng mình một cái, vội vàng cung kính nói.
"Ừm, vất vả cho Lục sư đệ rồi."
Người thanh niên áo xanh được gọi là 'Lưu sư huynh' mỉm cười gật đầu.
Sau khi dặn dò xong, Lục sư huynh xoay người chạy ra ngoài.
"Lục sư huynh đi thong thả!"
Trương Cảnh và Đặng An đồng thanh nói.
Sau đó, cả hai không hẹn mà quay sang nhìn Lưu sư huynh, cung kính nói.
"Trương Cảnh (Đặng An) bái kiến Lưu sư huynh.”
"Hai vị sư đệ khách sáo quá. À phải rồi, lúc nãy khi điều khiển linh thuyền, Lục Viễn sư đệ có… nổi điên không?”
Vẻ mặt của Lưu sư huynh có hơi kỳ lạ.
“Sư huynh, ngươi đang nói đến việc linh thuyền của Lục sư huynh bay tương đối nhanh sao?"
Trương Cảnh thận trọng hỏi.
“Biết ngay mà!”
Vẻ mặt của Lưu sư huynh rất nghiêm túc, nhìn nhìn kỹ thì vẫn thấy thoáng qua một chút bất đắc dĩ.
“Ta đoán được chuyện sẽ như thế mà.”
“Thôi bỏ đi, đợi việc này xong ta sẽ phạt hắn sau.”
Chỉ thấy Lưu sư huynh thở dài, sau đó duỗi tay ra, mỗi lòng bàn tay xuất hiện một chiếc chìa khóa bạch ngọc.
Chìa khóa bạch ngọc lần lượt lơ lửng trước mặt Trương Cảnh và Đặng An.
"Hai vị sư đệ, đây chính là chìa bạch ngọc của truyền thừa trung phẩm, lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đến hầm truyền thừa. Sau khi chọn xong thì dùng chìa bạch ngọc mở là có thể lấy ra.”
"Ngoài ra sư huynh còn phải nhắc nhở ngươi, trong hầm truyền thừa có hơn 3.827 truyền thừa trung phẩm, có đủ các thể loại từ trận đan khí phù, y bốc thú khôi*, yêu ma quỷ thần… những thứ trong đấy đều vô cùng trân quý, đều là thứ thế giới bên ngoài cầu mà không được.”
(*trận pháp, đan dược, linh khí, bùa chú, y dược, bói toán, ngự thú, con rối)
“Nếu các ngươi muốn tiến vào nội viện, có được truyền thừa cốt lõi chân chính của Long Hồ Đạo Viện ta, theo đuổi con đường trường sinh bất tử, vậy thì cố gắng chọn một phương pháp tu luyện có độ tương thích cao nhất với bản thân, nếu muốn thành công thì chỉ có mỗi cách đó mà thôi.”
“nếu không các ngươi sẽ lãng phí cả đời ở ngoại viện, sống uổng thời gian, để rồi một trăm hai mươi năm sau lại biến thành một nắm cát vàng.”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu của Lưu sư huynh đã trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Dám hỏi sư huynh, độ tương thích là cái gì?”
Trương Cảnh đang định lên tiếng, nhưng không ngờ Đặng An đi sớm một bước, tò mò hỏi.
Nghe vậy, Trương Cảnh không khỏi vô thức liếc Đặng An một cái.
Trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
Đặng An là con cháu của gia tộc tu hành, trong gia tộc rõ ràng là có người tu hành, vậy tại sao hắn lại không biết độ tương thích là gì?
Đây chẳng lẽ không phải là thứ đầu tiên mà bất kỳ người tu hành nào cũng phải học sao?
"Hỏi rất hay!"
Lưu sư huynh nhìn thoáng qua hai người ở đối diện một chút rồi giải thích.
“Cái gọi là độ tương thích, nếu các ngươi đã tu luyện quan tưởng pháp đến nhập môn thì chắc hẳn cũng biết---“
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp.
“Khi mới bắt đầu tu luyện, phàm nhân sẽ dùng trí tuệ thiên bẩm của mình để hình dung thiên địa vạn linh, mượn kỳ lực để phát triển bản thân, tiến tới cảnh giới siêu phàm thoát tục. Mỗi người sẽ có một trí tuệ thiên bẩm khác nhau, cho nên mỗi phương pháp tu hành đều có vạn linh tương ứng riêng biệt, hiệu quả cho ra và tốc độ đạt được khi tu luyện cũng sẽ khác nhau.”
“Độ tương thích cao thì làm ít ăn nhiều; nếu ngược lại thì chính là làm nhiều ăn ít!”
Trương Cảnh có hơi hiểu, nhưng vẫn hỏi câu tiếp theo.
“Dám hỏi sư huynh, làm thế nào để xác nhận ta và phương pháp tu hành có độ tương thích cao hay thấp?”
Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó có chút không xác định hỏi.
“Đừng nói là đều nhờ vào cảm giác nhé?”
"Ha ha, sư đệ nói đùa. Nếu chỉ dựa vào cảm giác vậy thì Truyền Thừa Các của ta còn xây để làm gì?”
Lưu sư huynh không nhịn được mà cười lớn.