Trương Niệm Cảnh hốc mắt đỏ bừng dùng sức lắc lắc cánh tay viện chủ.
Lấy lại tinh thần.
Viện chủ trầm tư một lát, sau đó ngập ngừng nói:
"Có lẽ ngươi huynh trưởng có biện pháp, chẳng qua là - "
"Huynh trưởng?"
Trương Niệm Cảnh không tự giác ở trong lòng lần nữa một nhắc tới cái tên quen thuộc mà xa lạ này.
Nàng không có ấn tượng với vị huynh trưởng kia.
Mặc dù mẫu thân trước đó luôn nói, Trương Cảnh huynh trưởng rất thích ôm mình khi còn nhỏ, nhưng nàng không hề có chút ấn tượng nào.
Hẳn là lúc đó, bản thân mình và đệ đệ còn nhỏ đi.
Trương Niệm Cảnh nghĩ đến.
Nàng biết tên mình, thậm chí tên Trương Phàm, đều có liên quan đến vị huynh trưởng kia.
Nghĩ tới đây.
Trương Niệm Cảnh không khỏi chắp tay trước ngực, thành tâm cầu khẩn:
"Huynh trưởng, ngài là tiên nhân trên trời, hẳn là có khả năng cảm nhận được cầu nguyện của Niệm Cảnh đi. Mẫu thân sắp phải chết, ngài có thể cứu nàng không, Niệm Cảnh không nỡ bỏ mẫu thân."
"Nhưng ngài biết không, thời điểm mẫu thân còn có ý thức, vẫn luôn kêu tên của ngài. Mặc dù mẫu thân gọi chính là Cảnh nhi, thế nhưng Niệm Cảnh biết, nàng kêu không phải là Niệm Cảnh. ". . .
Có lẽ là cầu nguyện có tác dụng.
Bầu trời ngoài phòng đột nhiên tối sầm lại.
Sau một khắc.
Một đạo thân ảnh được thần quang dày đặc bao bọc lập tức xuất hiện cách Trương Niệm Cảnh không xa, sau đó thần quang chậm rãi tiêu tán, lộ ra Trương Cảnh thân ảnh.
Thấy cảnh này.
Viện chủ đứng ở một bên lập tức không dám tin dụi dụi con mắt, suýt nữa tưởng rằng chính mình nhìn lầm.
Cuối cùng sau một phen xác nhận.
"Trương Cảnh?"
Hắn kích động hô.
"Viện chủ, đã lâu không gặp. "Trương Cảnh gật đầu đáp lại.
"Ngươi. . ."
Viện chủ vội vàng đi đến trước người Trương Cảnh, một hồi chỉ chỉ trên trời, một hồi vừa chỉ chỉ trên mặt đất, sau đó lại đưa mắt nhìn vị trí Trương mẫu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
"Viện chủ, thân thể này của ta chẳng qua là đầu ảnh, chân thân trước mắt còn chưa xuống được."
Trương Cảnh biết đối phương muốn hỏi gì, liền giải thích.
Mà giờ khắc này.
Trương Niệm Cảnh ngơ ngác nhìn thân ảnh đứng cách đó không xa, ý thức trống rỗng.
Xưng hô vừa rồi của lão sư đã nói rõ hết thảy.
Nam tử thân thiết đột ngột xuất hiện này, chính là vị huynh trưởng Trương Cảnh mà mình đã nghe từ bé đến lớn.
Trong chốc lát.
Trương Niệm Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng có một chỗ dựa chân chính, nước mắt bắt đầu ngăn không được chảy xuống.
"Huynh trưởng, ngài có thể cứu cứu mẫu thân không?"
Trương Cảnh theo tiếng nhìn lại.
Chỉ liếc mắt.
Hắn liền nhận ra nữ tử thút thít trước mắt cái này, là tiểu muội lúc trước thích co quắp trong ngực mình, trừng đôi mắt đen nhánh to tròn ngắm sao và trời chiều.
Khóe mắt bất giác lộ ra một mạt ôn hòa và ý cười.
"Niệm Cảnh cũng đã lớn thành đại cô nương, nhớ lần trước khi thấy ngươi, ngươi mới lớn có chừng này."
Trương Cảnh khoa tay nói nói.
"Huynh trưởng!"
Nghe vậy, Trương Niệm Cảnh không khỏi nín khóc vì xấu hổ giận dữ, dậm chân nũng nịu hô.
Không biết vì sao.
Rõ ràng với mình mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trương Cảnh huynh trưởng, nhưng mà thể xác tinh thần liền là không tự giác triệt để trầm tĩnh lại.
Không bao lâu.
Trước giường mẫu thân
Trương Cảnh tay trái vươn ra, lập tức từng đạo tiên quang sáng lên, cuối cùng ngưng tụ thành một cái bình dương chi bạch ngọc tinh xảo.
Hắn hít sâu một hơi.
Nắp bình dương chi bạch ngọc lặng yên không một tiếng động tan biến, một giọt Hồi Thọ linh dịch giống như trân châu, toàn thân lấp lánh tiên quang xanh biếc chậm rãi từ trong bình bay ra.
Sau đó.
Dưới sự khống chế của Trương Cảnh, một giọt Hồi Thọ linh dịch này chậm rãi dung nhập mi tâm Trương mẫu.
Trong chốc lát.
Một đạo tiên quang xanh bích trực tiếp bao phủ lấy nàng.
"Hồi Thọ linh dịch trên thân người hạ giới đạo tắc tàn khuyết vậy mà cũng hữu hiệu quả!"
Trương Cảnh trong lòng phấn chấn nói.
Hắn lần này hoàn toàn yên lòng.
Thế là, lại có mấy giọt Hồi Thọ linh dịch từ trong bình dương chi bạch ngọc bay đi, trực tiếp dung nhập trong cơ thể Trương mẫu.
Tiên quang xanh bích đột nhiên sáng vô số lần.
Mà giờ khắc này.
Sau lưng hắn.
Viện chủ, còn có chư vị Các chủ, Trương phụ tóc bạc cùng với Trương Niệm Cảnh và đám người Trương Phàm, đang an tĩnh đứng lặng tại chỗ, nhìn xem hành động của Trương Cảnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhưng mà.
Theo tiên quang xanh bích bao phủ trên người Trương mẫu từng chút tiêu tán.
Vẻ kinh ngạc đồng thời hiện lên trên mặt tất cả mọi người.
“Đây là nương tử?!”
Cha Trương đã già rồi, giờ phút này cuối cùng cũng không đè nén được suy nghĩ phức tạp trong lòng, lẩm bẩm nói.
Trong con ngươi đục ngầu tràn đầy vẻ kích động.
Trong tầm mắt.
Bích Thanh tiên quang dần dần nhạt đi.
Một bóng hình xinh đẹp nhìn qua chỉ có mười tám mười chín tuổi đập vào mắt.
Hai mắt ông Trương chăm chú nhìn nương tử trên giường, ngay cả nửa khắc mà ánh mắtcũng không nỡ buông ra.
Ký ức lập tức bị kéo trở lại năm mươi năm trước.
Khi đó mình còn rất trẻ, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đang vất vả lo liệu hiệu thuốc cha mẹ Trương Ký để lại.
Nhưng chính là năm đó.
Hắn gặp mẹ Trương từ Vân Châu tránh né yêu nạn mà đi tới Vĩnh An.
Không ngờ tới, chỉ cần chớp mắt một cái, đã trôi qua cả đời rồi.
Trên mặt ông Trương tràn đầy vẻ nhớ nhung.
Sau đó dường như nhận ra điều gì đó.
Hắn lưu luyến dời ánh mắt khỏi người mẹ Trương, ngược lại nhìn về phía hai tay tràn đầy nếp nhăn của mình, biểu cảm chậm rãi dại ra.
Tình huống hình như có chút không đúng lắm.
Ở bên cạnh cha Trương.
Trương Niệm Cảnh và Trương Phàm liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự không chân thật trong con ngươi đối phương.
Biến hóa thần kỳ xảy ra trước mắt, nghiễm nhiên cho bọn họ một loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Chỉ là...
Trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng.
Tất cả những gì mình nhìn thấy trước mắt đều là chân thật.
Nghĩ đến đây.