Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 266 - Chương 266. Vòng Thứ Nhất (2)

Chương 266. Vòng thứ nhất (2)
Chương 266. Vòng thứ nhất (2)

Ánh mắt Trương Cảnh cũng lộ ra vẻ hưng phấn và quyết ý.

Ba ngàn tám trăm tỷ khí vận!

Như vậy Trúc Cơ đệ nhất có thể chia được bao nhiêu?

Thiên văn sổ tự!

"Phía dưới bắt đầu giới thiệu quy tắc và ban thưởng vòng thứ nhất."

Giọng nói lại vang vọng đất trời.

Phía dưới, tất cả mọi người lập tức an tĩnh lại, ánh mắt nóng rực nhìn lên gương mặt khổng lồ trên bầu trời.

"Vòng thứ nhất sẽ chọn ra mười hai vạn chín ngàn tám trăm người thắng từ ba trăm tám mươi ngàn người."

"Phàm người thông qua sẽ được ban thưởng hai ngàn vạn khí vận, cũng tham dự vòng tranh đấu tiếp theo, người đào thải rời khỏi Kiêu Vân Bí Cảnh."

Trong lúc nói chuyện.

Bầu trời đột nhiên xuất hiện từng đạo hư ảnh.

Hư ảnh chậm rãi ngưng thực, lại hóa thành một lục địa lớn chừng chín ngàn dặm, lẳng lặng trôi nổi trên tầng mây.

"Một trăm đấu trường, số hiệu phân biệt là một đến một trăm."

"Mỗi đấu trường ba trăm tám mươi ngàn người tiến vào, phân bố một ngàn hai trăm chín mươi sáu cái Kiêu Vân Pháp Lệnh. Sau ba mươi ngày, người trên tay nắm giữ Kiêu Vân Pháp Lệnh chiến thắng, những người còn lại đào thải."

"Vòng thứ nhất bắt đầu sau ba canh giờ, mời chư vị chuẩn bị sẵn sàng."

Dứt lời.

Mặt người lớn bao trùm thiên khung chậm rãi biến mất.

Trương Cảnh đứng tại chỗ, sắc mặt lộ ra một tia mờ mịt.

Đối phương nói vòng thứ nhất sắp bắt đầu, thế nhưng... tiếp theo thì sao?

Hắn không khỏi nhìn lên một trăm đấu trường lớn như một lục địa trên bầu trời, trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc.

Nhưng mà sau một khắc.

Một số lượng đỏ tươi chậm rãi xuất hiện trước mặt Trương Cảnh.

Hai mươi chín!

Hắn lập tức giật mình.

Theo thời gian không ngừng tới gần.

Khu vực trống trải này loạn xị bát nháo.

Giờ phút này.

Không ít người dần dần lấy lại tinh thần từ phần thưởng khí vận kinh khủng, bắt đầu nhớ lại quy tắc vòng thứ nhất gương mặt khổng lồ trên thiên khung nói.

Trên mặt lập tức lộ ra vẻ u sầu.

Ba mươi tám triệu người. Chỉ có một ngàn hai trăm chín mươi tám danh ngạch tấn cấp. Trừ một số người ra thì có ai dám vỗ ngực cam đoan mình chắc chắn là một trong số hơn một ngàn người may mắn đó?

Cho nên...

"Đạo hữu, ngươi đấu trường nào?"

"Đấu trường tám mươi bảy."

"Vừa khéo, ta cũng đấu trường tám mươi bảy! Có muốn liên thủ hay không? Ta đã liên hệ chín vị đạo hữu khác, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực chắc chắn có thể tấn cấp vòng tiếp theo."

Thấy trên mặt đối phương có chút ý động, người nói chuyện lập tức tăng lực độ: "Đạo hữu, ngươi suy nghĩ kĩ một chút. Tấn cấp có hai ngàn vạn khí vận, nhưng nếu bị đào thải, không chỉ ban thưởng gì cũng không có, còn tương đương với mất mười vạn khí vận."

"Còn nữa, ngươi cũng không nên quên. Còn có đệ tử vài thế lực Thiên Tiên tham gia bí cảnh và ... Trúc Cơ yêu nghiệt từ bảy cự vô phách truyền thừa đi ra, chúng ta không liên thủ sao địch nổi?"

"Tốt!"

"Đây là ngọc phù đưa tin, vào đấu trường sẽ liên lạc lại."

...

Từng thanh âm yếu ớt như có như không truyền tai.

Trương Cảnh mở to mắt.

Trong mắt hiện lên ý cười ý vị khó mà nói rõ.

Liên thủ hữu dụng a?

Có lẽ chỉ có thể cầu an tâm.

Khi ở Vạn Thần Bí Cảnh hạ giới. Hắn phát hiện một sự thật tàn khốc, đó là Trúc Cơ Cảnh và Trúc Cơ Cảnh thực lực cũng có chênh lệch lớn. Mà chênh lệch này khủng bố... số lượng không thể đền bù.

Trong lúc suy tư.

"Ha ha, Trương huynh, hóa ra ngươi ở chỗ này!"

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc. Trương Cảnh theo tiếng nhìn lại, phát hiện là Khúc Quân Hầu đang bước nhanh tới chỗ mình.

"Khúc huynh, ngươi ở đấu trường nào?" Hắn cười hỏi.

"Đấu trường chín mươi chín, Trương huynh ngươi?"

Trong lúc nói chuyện.

Khúc Quân Hầu chạy tới bên người Trương Cảnh, sau đó không thèm để ý hình tượng chút nào, ngồi bẹp xuống đất nhiệt tình hỏi thăm.

"Hai mươi chín."

"Ai, đáng tiếc, ta còn muốn giết tứ phương với Trương huynh ngươi."

Khúc Quân Hầu nghe vậy không khỏi lắc đầu. Trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

"Ồ? Khúc huynh cũng có ý liên thủ giống như những người đó?"

Trương Cảnh cười như không cười nhìn đối phương.

"Trương huynh ngươi không biết. Trên đường ta đi tới đã gặp hai nhóm người của đấu trường chín mươi chín chuẩn bị bão đoàn liên thủ, còn nói muốn hợp lực thanh lý những tu sĩ độc hành trước."

"Ta nghe xong cảm thấy rõ ràng là nhắm vào ta, lúc ấy trong lòng sợ hãi lắm."

Khúc Quân Hầu vừa cười vừa nói.

Trên mặt đối phương chẳng những không có một chút sợ hãi nào mà ngược lại còn lộ ra vẻ kích động.

Sau đó.

Tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Khúc Quân Hầu lại quay đầu nhìn về phía Trương Cảnh, nhiều hứng thú hỏi: "Trương huynh, đổi lại là ngươi, ngươi có sợ hay không?"

"Sợ, đương nhiên sợ!"

Nụ cười trên mặt Trương Cảnh chỉ có tăng lên chứ không giảm đi.

...

Hai người nói chuyện.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Trên đỉnh đầu đám người.

Một trăm đấu trường che khuất bầu trời đột nhiên phun ra vô lượng tiên quang, tán phát ra trận trận dao động kinh khủng cực kỳ kiềm chế.

Một cái chớp mắt.

Ngàn vạn đạo hồng quang từ trên mặt đất dâng lên.

Trực tiếp chiếu rọi cả phiến thiên địa thành ngũ thải ban lan chi sắc.

"Trương huynh, ta đi trước một bước."

Khúc Quân Hầu đột nhiên đứng lên, sau đó trực tiếp hóa thành một đạo hồng quang xông thẳng tới chân trời.

Tại chỗ.

Trương Cảnh mỉm cười.

Không còn chống cự cỗ dẫn dắt chi lực cực mạnh từ mây xanh truyền đến.

Cũng hóa thành hồng quang biến mất.

...

Một bên khác.

Trong một không gian màu hồng.

Đến ngàn vạn tu sĩ nhao nhao ngừng nói chuyện phiếm, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước. Nơi đó hiện ra hình ảnh trên một trăm đấu trường, thoạt nhìn như thân lâm kỳ cảnh.

Trong hình ảnh.

Hồng quang dày đặc như giọt mưa chậm rãi rơi từ trên không đấu trường xuống.

Cực kỳ lộng lẫy.

...

Trong một không gian cao hơn.

"Ha ha, sắp bắt đầu! Nhìn xem lần này có hạt giống tốt gì có duyên với Hãn Hải Tông ta."

Hết chương 266.
Bình Luận (0)
Comment