"Tốt! Mọi người chuẩn bị một chút. Tên đó sắp đi qua, nhất định phải nhất kích tất sát, trực tiếp đào thải. Đây là Kiêu Vân Pháp Lệnh đầu tiên của đội chúng ta, ý nghĩa phi phàm!"
Trên mặt hắc bào nam tử lộ ra một nụ cười thỏa mãn, lập tức dặn dò.
"Đã hiểu!"
"Tuyệt đối đừng đi qua, chạy mau a."
Kiêu Vân Bí Cảnh, trong một khán đài ở tầng không gian nào đó.
Một nữ tử xinh đẹp nhìn chừng hơn hai mươi tuổi nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, mắt nhìn chằm chằm đấu trường hai mươi chín, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.
Trong tầm mắt nàng.
Trương Cảnh với gương mặt cực kỳ trẻ đang từng bước một tiến về phía khu rừng rậm rạp trước mặt, thoạt nhìn không có phòng bị chút nào.
Mà trong rừng sâu âm u.
Mười một tu sĩ đang ẩn giấu chờ lệnh.
Những người này áp chế khí tức trên người cực thấp, trận hình tản ra giống như một cái túi, lẳng lặng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.
Bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Nữ tử chỉ nhìn một màn này thì có cảm giác hít thở không thông.
"Những người này thật vô sỉ, đoạt đồ vật của người ta còn chưa tính, còn là mười mấy người liên thủ đối phó một người, mấu chốt là còn định đánh lén!"
Giống như đoán được tiếp theo sẽ xảy ra tình huống gì.
Nữ tử xinh đẹp bĩu môi, tức giận nói.
Tại bên người nàng.
Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của đối phương. Một nam tử trẻ tuổi không khỏi nhìn về phía nữ tử đang nhìn.
Anhm lấp lóe.
Không được bao lâu.
Nam tử ê ẩm nói: "Còn trẻ như vậy mà tới tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh... đoán chừng là từ chỗ nào đó đi ra, cái gì cũng không hiểu, nghe Kiêu Vân Bí Cảnh thì hấp tấp tới tham gia. Nhưng mà Vân Nhi ngươi cũng không thể trách những người đó liên thủ cùng đánh lén, dù sao trong bí cảnh không có quy tắc nào nói không được làm như vậy."
"Muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn đem cái kim sắc pháp lệnh đó đi."
"Ngươi ngụy biện!"
Nữ tử xinh đẹp nghe vậy không khỏi trừng đôi mắt đẹp, hung hăng liếc nam tử một chút.
"Cái này mới là thế giới Tiên Đạo chân thực, bảo vật đều là người có 'Đức' lấy đi."
Nam tử tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
...
"Có Kiêu Vân Pháp Lệnh này, hai mươi ngày còn lại chỉ cần tìm chỗ yên tĩnh chờ vòng thứ nhất kết thúc là được."
Trương Cảnh âm thầm nghĩ, nở một nụ cười nhạt.
Kiêu Vân Pháp Lệnh nơi tay.
Tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống.
Về phần tiếp tục tìm kiếm Kiêu Vân Pháp Lệnh khác ——
Ý nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng Trương Cảnh một cái rồi biến mất, hắn không hề để tâm.
Kiêu Vân Pháp Lệnh hiệu quả không thể điệp gia, đương nhiên không cần tốn hao công phu như vậy.
Thời điểm này.
Trương Cảnh càng muốn tĩnh tọa dưỡng thần, chuẩn bị cho vòng tiếp theo thậm chí tranh đoạt Trúc Cơ đệ nhất.
Dù sao trước khi tiến vào đấu trường thì hắn ẩn ẩn cảm nhận được lần này trong số rất nhiều Trúc Cơ Cảnh tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh vẫn có một ít cường giả.
Mà tranh đoạt Trúc Cơ đệ nhất, trong quá trình này có thể không nhẹ nhõm như mình nghĩ.
Nhất là quy tắc vòng thứ nhất đã khiến cho Trương Cảnh cảm nhận được rất nhiều thứ không chắc chắn.
...
Trong lúc suy tư.
Trương Cảnh đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt vô thức nhìn xung quanh.
Xung quanh tia sáng lờ mờ.
Cổ thụ tươi tốt chọc trời che khuất bầu trời.
Nhìn như hoàn toàn yên tĩnh bình thản.
Mà trong cảm giác của Trương Cảnh thì lại có một tia địch ý yếu ớt, liên tục không ngừng phát ra từ nơi âm u xung quanh.
Có lẽ người bình thường dưới tình huống thần thức khó mà ly thể thì sẽ không phát hiện được một tia địch ý này.
Nhưng mà...
Thái Âm Giao Long Thực Khí pháp chủng bổ sung dã tính bản năng cho Trương Cảnh Giao Long Chi Khu rất mẫn cảm với thứ này.
"Một, hai, ba..."
Hắn bắt đầu kiểm kê.
Giọng nói trong sáng trong nháy mắt vang vọng khu rừng âm u này.
Hoàn toàn không sợ đám người này!
...
Đối diện.
Nhìn thấy con mồi đột nhiên trì trệ không tiến, trên mặt một nam tử mặt mũi dữ tợn không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau đó.
Hắn nghe đối phương bắt đầu đếm.
Trong lòng hắn càng lo nghĩ, không tự giác nhìn thủ lĩnh cách đó không xa.
Ánh mắt dường như đang hỏi: “Gia hỏa này không đi lên phía trước, ở nơi đó đếm cái gì?”
Ánh mắt giao hội.
Ánh mắt hắc bào nam tử cũng hiện lên một tia hoang mang không hiểu. Song khi nghe được đối phương chỉ đếm tới mười một thì ngừng lại thì hắn giật mình minh ngộ.
"Đừng ẩn giấu, mau ra tay! Mụ nội nó, gia hỏa này đang đếm chúng ta!"
Hắc bào nam tử cực kỳ xấu hổ giận dữ, giọng nói vang lên, trong nháy mắt che phủ giọng nói của Trương Cảnh, khiến cho linh điểu phi cầm thú trong rừng sợ quá chạy mất.
Giọng nói vang lên.
Đám người ẩn nấp ở trong tối, đang chuẩn bị động thủ không khỏi sững sờ.
Sau đó.
Dao động pháp lực kinh khủng vây quanh Trương Cảnh.
Trong lúc nhất thời.
Đao thương kích kiếm, bình kỳ chung tán, các loại pháp khí cùng nhau từ những nơi khác nhau bay ra.
Không đến nửa hơi.
Những pháp khí này phối hợp lẫn nhau, lại tựa như bện thành một tấm lưới trên đỉnh đầu Trương Cảnh, cuốn theo khí tức cuồng bạo, cấp tốc trùm xuống phía dưới.
Ven đường, những nơi đi qua.
Cổ thụ chọc trời hóa thành bột mịn.
Không khí như cũng không chịu nổi mà gào lên.
Cùng lúc đó.
Liên tiếp mấy chục đạo phù lục tràn ngập dao động lực lượng mạnh mẽ bị bọn họ thúc giục, phô thiên cái địa đánh thẳng tới Trương Cảnh.
Kèm thèo phù lục còn có từng đạo pháp thuật. Tản mát ra khí tức hoặc âm lãnh, hoặc nặng nề, hoặc sắc bén.
Đủ loại sức mạnh hỗn tạp với nhau, trực tiếp khuấy linh khí trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh thành một đoàn tương hồ.
Gần như không thể bị điều động.
Tại chỗ.
Ánh mắt hắc bào nam tử nhìn chằm chằm Trương Cảnh, giống như muốn tìm ra biểu cảm mình mong đợi trên mặt đối phương.
"Phát hiện lại như thế nào? Không chạy coi như xong, còn dám đếm? Không ngờ được là ta sẽ có nhiều chuẩn bị như vậy chứ."
Hắn nghĩ.
Trong lòng tràn ngập khoái ý!