Đôi mắt đẹp vô thức nhìn về phía Trương Cảnh, ánh mắt lấp lóe.
Chợt nàng nghĩ đến cái gì.
Quay đầu trực tiếp nhìn về phía nam tử bên cạnh, ngẩng đầu lên thật cao, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo hỏi: "Uy, không phải ngươi nói người ta từ thâm sơn tới sao?"
Dáng vẻ giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo.
Nhìn thấy biểu cảm trên mặt người thương như vậy. Nam tử không khỏi một tay che ngực, sắc mặt đỏ bừng lên.
Hắn biết người kia thực lực rất mạnh, nhưng mà cho dù như thế nào cũng không thể nói ra lời tán dương.
Hơi suy tư một cái chớp mắt.
Sau đó nam tử ghen tuông nói: "Vân Nhi, người đó đúng là lợi hại. Nhưng hắn quá giấu nghề, không có chút lòng cường giả, so với mấy yêu nghiệt đỉnh cấp còn lại trong đấu trường thì khác nhau một trời một vực. Không tin ngươi nhìn mấy người đó, mọi người đều đang chú ý bọn họ."
Dứt lời.
Nam tử và nữ tử xinh đẹp tên là 'Vân Nhi' này nhìn về phía vị trí trung tâm đấu trường.
Một gò núi cao không quá trăm trượng.
Phía trên lại chất đống mấy trăm miếng Kiêu Vân Pháp Lệnh, tỏa ra ánh sáng vàng rực ngưng tụ lại, giống như một mặt trời thu nhỏ.
Hàng vạn tu sĩ đang vây quanh gò núi đó.
Li!
Tiếng kêu bén nhọn vang vọng mây xanh.
Theo tiếng kêu nhìn lại.
Rõ ràng là một con Bằng Điểu mắt đỏ, lông vũ trên người như là hoàng kim rèn đúc ra, lóe ra ánh sáng vàng rạng rỡ.
Cương phong mà đám người sợ như sợ cọp đánh lên trên người chỉ có thể lóe ra chút hỏa tinh, thậm chí cả một sợi kim vũ cũng không làm gì được.
"Ha ha, nhân tộc các ngươi chỉ có chút bản lãnh này a? Kiêu Vân Pháp Lệnh đã đặt ở chỗ đó, chỉ cần có thể chống nổi mười hơi dưới tay ta thì có thể thu được một viên, đáng tiếc lại không một ai làm được!"
"Yếu đáng thương a!"
"Xem ra lần này đệ nhất Trúc Cơ trong Kiêu Vân Bí Cảnh chỉ có thể thuộc về ta."
Mắt đỏ kim vũ Bằng Điểu phách lối cười nói.
Thân hình thỏa thích tắm rửa trong cương phong mãnh liệt.
Phía dưới.
Mọi người cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Bằng Điểu cuồng vọng, lại không ai dám động.
Mười ngày nay.
Tu sĩ nhân tộc bị Bằng Điểu đáng sợ của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh đào thải đâu chỉ hơn vạn.
Ngay cả một vị yêu nghiệt đến từ một trong bảy truyền thừa đỉnh tiêm là Chu Thiên Tinh Thần Điện cũng bị hung bằng này lấy thế tồi khô lạp hủ đào thải.
"Lẽ nào không ai có thể làm gì được Bằng Điểu này? Bây giờ đang trong cảnh nội nhân tộc ta a!"
Có người cao giọng nói.
Nhưng mà.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng cuồng tiếu của Bằng Điểu trên trời.
...
Nhìn trên đài.
Nữ tử bị gọi là Vân Nhi sững sờ.
Đôi bàn tay trắng như phấn vô thức nắm chặt.
Nam tử bên cạnh thấy thế mỉm cười, lập tức dẫn đối phương nhìn về phía đấu trường chín mươi chín, đồng thời giải thích: "Vừa nãy Vân Nhi nhìn thấy chính là đỉnh cấp yêu nghiệt của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh, mà vị này chính là thiên kiêu chân chính của nhân tộc chúng ta. Nhìn người ta, bá đạo chi ý cao hơn Bằng Điểu của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh đó nữa."
Nghe vậy.
Nữ tử xinh đẹp chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn theo hướng đối phương chỉ.
"Trời ạ!"
Trong nháy mắt khi thấy rõ ràng, nữ tử không khỏi nghẹn ngào hô.
Trong tầm mắt.
Một nam tử trẻ tuổi mặc kim bào kéo theo thẳng tiến không lùi chi thế, chậm rãi xuyên qua một khu rừng đá.
Quang huy ngũ thải ban lan đáng sợ ngưng tụ trong phạm vi ba trượng quanh thân.
Những nơi đi qua.
Rừng đá cản đường hóa thành bột mịn.
Giống như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản bước chân hắn tiến lên.
Có tu sĩ từ xa phát hiện động tĩnh đáng sợ, lập tức biến sắc, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
...
Nữ tử xinh đẹp lấy lại tinh thần, vô thức quay đầu nhìn về phía Trương Cảnh đã lặng yên nhắm mắt tĩnh tọa, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng.
Đối thủ mạnh như vậy...
Mà ở bên cạnh.
"Nhìn vị kia, đó mới là thiên kiêu a! Hắn chính là hi vọng chống lại Bằng Điểu kinh khủng đó của nhân tộc chúng ta lần này!"
Nam tử còn đang líu lo nói không ngừng.
...
Đấu trường thứ chín mươi chín.
Bị nam tử tán thưởng là thiên kiêu nhân tộc chân chính, Khúc Quân Hầu, giờ phút này đang dương dương đắc ý nói chuyện với một bóng người không trọn vẹn trong thức hải: "Ha ha, lão sư, chiêu này của ta như thế nào?"
"Không tìm được đường có sao đâu, không có đường thì trực tiếp mở đường là được. Chỉ cần ta cứ hướng về phía trước thì có thể nhanh chóng đi ra khỏi rừng đá này."
"Ta đúng là thiên tài!"
Lúc này.
"Nhưng tám ngày trước ngươi cũng nói như vậy." Bóng người không trọn vẹn giội cho một bầu nước lạnh.
Sắc mặt Khúc Quân Hầu lập tức cứng lại.
Chợt ngượng ngùng nói: "Có lẽ... ngày mai có thể đi ra ngoài?"
Lão giả không có trả lời mà ngữ khí cổ quái nói: "Đồ nhi, nếu không chúng ta từ trên trời bay ra ngoài, hẳn là cương phong đó cũng không làm gì được ngươi."
"Không được! Lão sư, trước đó ta thề độc, nhất định phải từ nơi này đi ra. Nói như thế không chừng có thể nhất cử bài trừ tâm ma, triệt để vượt qua thiếu hụt dễ bị lạc đường. Lần này có đường tắt, lần sau không có đường tắt thì nên làm như thế nào?"
Khúc Quân Hầu ngữ khí vô cùng kiên định.
"Nhưng phương thức này của ngươi có thể xem như 'Đi' ra ngoài sao?"
Trong lòng bóng người không trọn vẹn không khỏi mắng thầm.
Điều chỉnh cảm xúc một phen.
"Chỉ còn lại hai mươi ngày, bây giờ ngươi còn không có tìm được dù là một cái Kiêu Vân Pháp Lệnh, phải tranh thủ." Bóng người không trọn vẹn thở dài nói.
"Yên tâm đi lão sư."
Khúc Quân Hầu tràn đầy tự tin nói.
Hắn không ngốc.
Cái gì nhẹ cái gì nặng hắn biết rõ.
...
Thời gian nhoáng một cái, mười ngày trôi qua.
Trên một ngọn núi tít ngoài rìa đấu trường thứ hai mươi chín.
Trương Cảnh đang nhắm mắt tĩnh tọa.
Nơi đây chính là nơi yên tĩnh hắn chọn, ít có người tới quấy rầy.
Nhưng mà trong chớp mắt.
Ầm ầm ——