"Phần thưởng bổ sung khi thông qua vòng thứ nhất Kiêu Vân Bí Cảnh chính là thiên phú pháp thuật này? Khó trách mỗi người chỉ có thể có một cái Kiêu Vân Pháp Lệnh... nhiều đúng là vô dụng."
Trương Cảnh thầm nghĩ.
Nhưng mà kinh ngạc còn chưa kéo dài nửa hơi thì sự chú ý của hắn đã bị dị tượng của Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng hấp dẫn.
Sau một khắc.
Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng nhất chuyển, lập tức lại trở lại thức hải, trực tiếp đánh tới Kim Dương Tường Vân đạo văn ấn ký.
Giống như hổ đói vồ mồi.
Trương Cảnh vốn có thể khống chế Đạo Nguyên Khánh Vân dừng lại nhưng hắn không có làm mà mặc kệ nó. Hắn lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng xảy ra trong thức hải, trong lòng bỗng dưng sinh ra mấy phần hiếu kì.
Đây là lần đầu tiên pháp chủng có phản ứng như thế...
...
Ngoại giới chỉ mới qua một cái chớp mắt. Mà ở thức hải chi lại giống qua trăm ngàn năm.
Kim Dương Tường Vân ấn ký lặng yên biến mất. Như vậy cũng có nghĩa là thiên phú pháp thuật Trương Cảnh vừa mới lấy được, ngay cả một lần còn chưa có sử dụng đã biến mất không còn tăm tích.
Nhưng mà hắn chẳng những không có thất vọng hoặc là uể oải mà ngược lại, thời khắc này Trương Cảnh tràn ngập hưng phấn và chờ mong.
Hắn có cảm giác Đạo Nguyên Khánh Vân pháp chủng sắp thuế biến sau khi thôn phệ “Kiêu Dương Tàn Ấn”!
Mặc dù cảm giác này rất nhạt. Nhưng đúng là tồn tại không thể nghi ngờ.
"Đạo Nguyên Khánh Vân, Kiêu Dương Khánh Vân... có vẻ như phần thưởng chiến thắng vòng thứ hai ngoại trừ một trăm triệu khí vận ra còn còn có một cái là Kiêu Dương Pháp Ấn, hẳn là cũng có thể để cho Đạo Nguyên Khánh Vân thôn phệ dung hợp."
"Như vậy, dựa theo quy luật này, nếu như có thể lấy được đệ nhất Trúc Cơ Cảnh, phần thưởng thêm sẽ là..."
Nghĩ đến đây.
Trên mặt Trương Cảnh bỗng dưng hiện ra vẻ chờ mong. Đạo Nguyên Khánh Vân phẩm chất đã là cực giai, nếu thuế biến lần nữa, như vậy xác suất chính là tiên chủng.
Xem ra lại có thêm lý do nhất định phải lấy được đệ nhất Trúc Cơ.
Lấy lại tinh thần.
Hắn hơi động lòng, bước ra một bước, trước người đột nhiên xuất hiện một cái cửa đá nặng nề.
...
Ngoại giới.
Cửa đá tang thương của Kiêu Vân Bí Cảnh lại xuất hiện đạo đạo tiên quang lần nữa, lực lượng dao động mãnh liệt lập tức quét sạch toàn bộ Kiêu Vân Tiên Thành.
Trong lúc nhất thời.
Các ngõ ngách trong tiên thành.
Tất cả mọi người bao gồm tu sĩ bị đào thải trước đó cùng nhau ngừng tay, mắt nhìn về phía cửa đá bí cảnh.
Trong khoảnh khắc.
Hồng quang dày đặc như mưa từ cửa đá to lớn cao trăm trượng, rộng ngàn trượng bay ra, rơi xuống quảng trường.
Sau đó hóa thành từng bóng người hăng hái.
Trong đám người.
Trương Cảnh một thân pháp bào màu sáng, ánh mắt chậm rãi nhìn tứ phía.
Không còn là biển người rầm rộ trước đó. Giờ phút này trên quảng trường dưới chân đã trở nên trống trải an tĩnh.
Hơn nữa không giống như khi tiến vào bí cảnh.
Trên mặt mọi người trước mắt đều lộ ra vẻ kích động khó mà che giấu, thậm chí có ít người cho tới giờ khắc này còn ngu ngơ tại chỗ, ánh mắt tràn đầy không thể tin.
Có thể có một phần là do phần thưởng kếch xù hai ngàn vạn khí vận.
Nhưng mà Trương Cảnh biết.
Quan trọng hơn là vì thiên phú pháp thuật mới thu hoạch được “Kiêu Dương Tàn Ấn”.
Chớ nhìn hắn giống như không chút hưng phấn khi thiên phú pháp thuật xuất hiện. Nếu như nhất định phải nói là hưng phấn thì là vì thứ này có khả năng khiến cho Đạo Nguyên Khánh Vân thuế biến thăng cấp.
Nhưng mà đó là vì Trương Cảnh có ngọc phù thần bí.
Có pháp chủng bên người!
Dù sao nói theo một ý nghĩa nào đó.
Pháp chủng không khác gì thiên phú pháp thuật hoặc là thiên phú thần thông. Chỉ là số lượng không bị hạn chế, hơn nữa còn có thể thăng cấp thôi. Cũng mạnh hơn cái gọi là thiên phú pháp thuật thần thông một chút mà thôi.
Nhưng những người khác không giống. Tại sao sinh linh Chư Thiên Vạn Linh trận doanh mạnh như vậy?
Một điểm rất trọng yếu là từ khi bọn chúng ra đời thì có được các loại thiên phú pháp thuật hoặc thần thông. Cường giả huyết mạch gần như khi trưởng thành chính là pháp tướng cảnh.
So sánh lại.
Nhân tộc kém xa, chỉ có tấn thăng Kim Đan Cảnh mới có khả năng nhất định ngưng tụ ra thiên phú pháp thuật hoặc thần thông. Đó còn phải tu hành đỉnh cấp truyền thừa mới được.
Mà bây giờ.
Trong hơn mười vạn người đang có mặt ở đây, bọn họ trực tiếp có được một môn thiên phú pháp thuật, còn là thiên phú gia trì ngộ tính cực kỳ trân quý.
Hỏi sao bọn họ không kích động cho được.
Chậm rãi thu tầm mắt lại.
"Ta có thể nghĩ tới, bọn họ cũng có thể nghĩ đến. Xuất hiện phần thưởng thiên phú pháp thuật, có lẽ sẽ khiến cho mấy vòng tiếp theo trở nên rất thú vị."
Trương Cảnh mỉm cười, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Đạp đạp ——
Bóng người chậm rãi biến mất trong đám người.
Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào tai, càng ngày càng gần.
"Trương sư huynh, xin dừng bước."
Nghe tiếng.
Trương Cảnh không khỏi dừng bước, quay đầu lại, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười nhạt.
"Hóa ra là Thẩm Sơ sư đệ, mấy người các ngươi có chuyện gì không?"
Người đuổi theo là mấy sư đệ Thái Ất Đạo Môn mình làm quen trong đấu trường thứ hai mươi chín.
Đối diện.
Một nhóm ba người cung kính đi đến trước mặt Trương Cảnh, sắc mặt có chút câu nệ thi lễ, sau đó cẩn thận nói: "Xin hỏi hôm kia sư huynh có rảnh không? Lần này rất nhiều đệ tử Thái Ất Đạo Môn chúng ta đi vào Kiêu Vân Tiên Thành, định hôm kia sẽ cử hành đạo trà hội ở Vạn Tiên Lâu, mọi người luận đạo, đồng thời chia sẻ tình báo trên từng đấu trường."
"Chúng ta muốn mời sư huynh ngài qua đó tọa trấn."
Dứt lời.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Trương Cảnh, trong mắt toát ra vẻ kỳ vọng.
"Đạo trà hội? Chia sẻ tình báo từng đấu trường?"
Trương Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú. Nhưng mà sau đó, hắn cười như không cười nhìn về phía đối phương, hỏi: "Ba vị sư đệ, ta đoán không phải chỉ là trà hội đơn giản như vậy, có gì nữa thì nói luôn đi."
Bởi vì vô sự không đăng tam bảo điện.