Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 277 - Chương 277. Tịch Địa Minh Vương

Chương 277. Tịch Địa Minh Vương
Chương 277. Tịch Địa Minh Vương

Dù sao đến lúc này cho dù hắn không nói thì những người này cũng có thể đoán được mấy phần.

"Lần này Trúc Cơ Cảnh đệ nhất và Kim Đan Cảnh đệ nhất đều là cái này a?"

"Đúng thế."

"Chúng ta biết, cảm ơn đã thông báo."

Bóng người to lớn của cự nhân áo bào đen biến mất.

Không bao lâu.

"Ai ~ chỉ hận chúng ta quá sớm, nếu không..."

Một tiếng thở dài yếu ớt chậm rãi vang lên.

Vẻ hâm mộ lộ rõ trên mặt.

...

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Sáng sớm hôm đó.

Đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, Trương Cảnh đột nhiên mở to mắt. Chỉ một thoáng, đủ loại đạo ý bắt đầu lưu chuyển, khí cơ trên người trong khoảnh khắc từ yếu trở nên mạnh, giống như vạn vật khôi phục.

"Hình như đã đến giờ."

Trương Cảnh bỗng dưng đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Nhưng mà vừa vừa ra khỏi cửa thì lập tức nhìn thấy bóng dáng của Khúc Quân Hầu.

"Khúc huynh, ngươi?"

Trong giọng nói hắn có chút kinh ngạc.

"Ha ha, Trương huynh, không phải hôm nay phải đi Vạn Tiên Lâu tham gia đạo trà hội gì đó sao. Hai người chúng ta đồng hành há không đẹp quá thay?"

"Chờ cũng lâu rồi chứ? Nếu như Khúc huynh biết đường thì tự đi trước đi."

Nghe vậy.

Khúc Quân Hầu ngượng ngùng cười một tiếng, có chút lúng túng nói ra: "Đồng hành tốt hơn, đồng hành tốt hơn..."

...

Vạn Tiên Lâu.

Là nơi diễn ra hội nghị nổi tiếng trong vòng ngàn dặm trong Kiêu Vân Tiên Thành, danh xưng tiên kim đúc lương các, tiên tửu mãn hà trì, tiên tinh trải đất, tiên trân làm trang sức, cực kỳ xa xỉ hào hoa.

Các lộ nhân vật vãng lai gần như không ngừng, phi thường náo nhiệt.

Nhưng ngày hôm nay. Vạn Tiên Lâu tràn ngập bầu không khí nghiêm túc.

Trên dưới vô cùng an tĩnh. Thậm chí cái gọi là 'Nhân vật' trong ngày thường cũng không thấy.

Rất nhiều khách sạn xung quanh. Không ít tu sĩ nhìn chăm chú vào Vạn Tiên Lâu, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ hưng phấn.

Thần thức dao động liên tiếp.

"Nắm Kiêu Vân Bí Cảnh phúc, chúng ta xem như mở con mắt. Bình thường gần như khó mà nhìn thấy được đệ tử những thế lực đó nhưng mà mấy ngày gần đây lại không ngừng hiện ra."

"Ai nói không phải đâu? Hôm qua ta còn nhìn thấy đệ tử Thủy Tổ Tiên Giáo bất hủ đạo thống của Động Chân Hoa Diệu Thiên chúng ta. Sách, khí tức phải nói là kinh khủng!"

"Chờ một chút, không phải Thủy Tổ Ma —— "

"Xuỵt, ngươi cho mình là người của Thiên Tiên đạo thống thậm chí là mấy bất hủ đạo thống còn lại sao? Dám xưng hô như vậy!"

"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở."

"Đúng rồi, hôm nay là đệ tử của thế lực nào tổ chức hội nghị ở Vạn Tiên Lâu?"

"Tựa như là đệ tử Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn trong truyền thuyết."

"Tê! Lại là một phương bất hủ đạo thống chúa tể thiên giới!"

Lại vào lúc này.

"Mau nhìn, là Tịch Địa Minh Vương, hắn là đệ tử Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, khó trách thực lực kinh khủng như vậy!"

Một tiếng la xen lẫn kích động vang lên.

Trong nháy mắt khiến cho ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía Khúc Quân Hầu một thân pháp bào màu vàng óng đột ngột xuất hiện trước Vạn Tiên Lâu.

Hiển nhiên đối phương biểu hiện rất 'Khoa trương' trong bí cảnh. Để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng những người này.

"Chờ một chút, nam tử đứng bên cạnh Tịch Địa Minh Vương là ai? Hắn có thể đi chung với Tịch Địa Minh Vương, hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản."

Có người nhìn về phía Trương Cảnh bên cạnh Khúc Quân Hầu, nghi hoặc hỏi.

Kết quả đáp lại hắn chỉ có trầm mặc.

Cuối cùng. Một nữ tử ngồi ở nơi hẻo lánh lên tiếng trả lời: "Người này hình như là đấu trường thứ hai mươi chín, tuyệt chiêu là một thức ngũ sắc thủ ấn, thực lực rất mạnh. Nhưng mà rất ít khi ra tay."

Nghe vậy.

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ giật mình sau đó ánh mắt trực tiếp lướt qua Trương Cảnh, tập trung trên người Khúc Quân Hầu.

"Hẳn là Tịch Địa Minh Vương không phải là Trúc Cơ mạnh nhất Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn lần này."

Có một người lên tiếng cảm thán.

Nhưng mà sau một khắc.

Có người khác lên tiếng phản bác: "Không phải, tục truyền người mạnh nhất chính là một vị tên là Cát Thanh Thần, hẳn là do đối thủ quá yếu khiến cho hắn không có hứng thú cho nên ở vòng thứ nhất gần như không có ra tay."

"Thâm bất khả trắc a."

...

Một bên khác.

Bên trong Vạn Tiên Lâu.

Trong một điện tiên quang lóng lánh.

Hai bên đặt chỉnh tề gần trăm cái bàn vuông thanh đồng, mặt bàn bày biện các loại tiên quả linh trân. Mà trên bồ đoàn phía sau bàn vuông thanh đồng đã có không ít người ngồi.

Theo thời gian trôi qua.

Người tới càng ngày càng nhiều.

Đệ tử hạ giới chín vực nhất mạch và đệ tử Thiên Giới nhất mạch chia nhau ngồi ở hai bên. Tấm thảm trong điện giống như hóa thành một dòng sông dài, tách hai bên xa nhau.

Ngồi ở phía sau một cái bàn vuông thanh đồng.

Thẩm Sơ hai mắt khẽ khép lại, dáng vẻ lão thần tự tại.

Tạo thành khác biệt rõ ràng với những đệ tử chín vực nhất mạch khác bước vào.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này. Một nam tử bên cạnh hắn cảm thấy khó hiểu lên tiếng hỏi: "Thẩm sư huynh, đối diện tìm tới Cát Thanh Thần sư huynh trong truyền thuyết nhưng tại sao trên mặt ngươi không có chút lo âu nào? Còn nữa, tại sao ngươi lại bày ra thêm hai chỗ ngồi ở phía trên, lẽ nào chín vực chúng ta còn có động thiên sư huynh khác tới?"

"Trước đó rõ ràng không có tin tức gì a!"

Nam tử nói.

Ánh mắt không khỏi nhìn về phía trên.

Trong tầm mắt của hắn.

Trần Đại cao trong điện có sáu cái bàn vuông thanh đồng. Tới gần Thiên Giới nhất mạch có hai cái, mà gần một phương mình có chừng bốn cái!

Điều này có ý nghĩa như thế nào thì hắn cũng biết.

Mà bên cạnh hắn.

"Bây giờ tạm thời không nói, một hồi sư đệ ngươi sẽ biết."

Trên mặt Thẩm Sơ lộ ra vẻ cao thâm mạt trắc.

Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn không khỏi nhớ tới bóng dáng hai vị sư huynh Trương Cảnh và Khúc Quân Hầu với câu nói tràn đầy tự tin 'Cát Thanh Thần? Bọn chuột nhắc mà thôi'.

"Lần này có hai vị sư huynh tọa trấn, chắc chắn sẽ khiến cho đám người Thiên Giới nhất mạch cúi cái đầu cao ngạo của bọn họ xuống!"

Thẩm Sơ hưng phấn nghĩ.

...

Hết chương 277.
Bình Luận (0)
Comment