Không xa lắm.
Thân hình Đà Sơn Đại Lực Dương Ma chật vật đến cực điểm vừa rơi xuống đất, đã bị mấy sinh linh đến từ trận doanh Chư Thiên Vạn Linh vây ở chính giữa.
Trong lời nói có chút khẩn thiết.
“Man Tử ngươi giỏi lắm, lại có thể triền đấu với vị kia lâu như vậy! Có phải phát hiện nhược điểm của hắn hay không, chúng ta cùng là huynh đệ của trận doanh Chư Thiên Vạn Linh, chớ nên coi thường bản thân.”
“Đúng vậy, Dương Ma, ngươi mau nói đi.”
“Nói không chừng lúc chúng ta chống lại hắn, cũng có thể uy phong như ngươi, thậm chí lợi dụng nhược điểm này, chiến thắng!”
…
Nghe vậy.
Dương Ma lắc đầu, sự sợ hãi trong ánh mắt khó có thể tiêu tán.
Chậm lại một thời gian.
Nó mới nghĩ lại mà rùng mình, nói ra: “Không cần nghĩ, thực lực của người này cực kỳ khủng bố, chúng ta không thể nào là đối thủ. Về phần chiến thắng đối phương, lại càng vọng tưởng!”
“Hơn nữa hắn - -“
Dương Ma muốn nói lại thôi.
Nó không khỏi nhớ lại lúc đối chiến vừa rồi, tốc độ tiến bộ có thể nói là khủng bố của Trương Cảnh, trong lòng cảm thấy từng trận không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao có thể có người, trong thời gian chiến đấu ngắn ngủi, có thể lĩnh ngộ dung hợp ra đạo ý khủng bố như vậy?!
“Hẳn là hắn đang trêu chọc ta.”
Dương Ma có chút không xác định nghĩ đến.
Bóng đêm dày đặc.
Trên Nhân Kiệt Đảo hoàn toàn yên tĩnh.
Vòng đấu thứ bốn ban ngày đã kết thúc, gần như tất cả tu sĩ đều đang nắm chặt thời gian điều tức tĩnh tu.
Mặc dù sau mỗi trận chiến đấu kết thúc.
Bí Cảnh Chi Linh đều sẽ khôi phục tiêu hao pháp lực và thần thức cho tất cả mọi người.
Nhưng mệt mỏi về tâm hồn này, lại chỉ có thể dựa vào mọi người tự mình điều chỉnh.
Một khoảnh khắc nào đó.
Ở một chỗ vắng lặng nào đó trên đảo.
Trương Cảnh yếu ớt mở mắt.
Tầm mắt bất giác nhìn lên.
Chỉ thấy quyển trục lấp lóe ánh sáng óng ánh vẫn treo trên vòm trời.
Mà tên xếp theo thứ tự trên đó, lại lặng yên phát sinh biến hóa.
【 giáp nhất Thường Cẩm, trận thắng : Bốn 】
【 giáp nhị Hắc Thủy, trận thắng : Bốn 】. .
【 Ất nhất Trương Cảnh, trận thắng: Bốn 】
. . .
Một lát.
Trương Cảnh thu hồi tầm mắt.
Trong mắt lóe lên một mạt kinh ngạc.
"Chỉ mới trải qua bốn trận đấu mà thôi, thế mà cũng chỉ vẻn vẹn mười bảy người toàn thắng bốn trận, ở trong đó tính cả Thường Cẩm, tổng sáu sinh linh đến từ Chư Thiên Vạn Linh trận doanh!"
"Xem ra, cạnh tranh ở vòng chiến đấu xếp hạng, còn kịch liệt hơn dự tính trước đó rất nhiều a."
"Những người này có thể từ ba ngàn tám trăm vạn Trúc Cơ bộc lộ tài năng, quả nhiên không một người nào đơn giản."
Trương Cảnh thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Đối thủ càng mạnh.
Gợi ý và giúp đỡ càng lớn đối với việc hắn dung hợp và hiểu rõ nhiều loại đạo ý.
Nghĩ đến đây.
Trương Cảnh khẽ mỉm cười, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.
Khí tức trên thân từng chút yên lặng.
Tựa hồ đang đợi một hạt giống đặc thù nào đó nảy mầm.
. . .
Thời gian thong thả trôi qua.
Bất giác đã hai mươi ngày đi qua.
Trung tâm lôi đài.
Ánh mắt Trương Cảnh hơi khép lại.
Sau đầu hắn.
Đạo Nguyên Khánh Vân ngũ sắc linh quang lưu chuyển bất định, lóe lên từng trận hư huyễn chi ý mê mông.
Mà ở chính giữa Khánh Vân.
Một con mắt nghiễm nhiên mở ra.
Tầm mắt lạnh nhạt rơi thẳng lên thân hình tiểu xảo linh động không quá hai trượng của Tị Thủy Lộc ở đối diện.
Đủ loại cảm ngộ bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng.
Giao hòa! Đồng hóa! Chi phối!
Thì ra thủy hành chi đạo còn có nhiều biến hóa như thế!
Ánh mắt Trương Cảnh sáng rực.
Gia hỏa này tên là Tị Thủy, kì thực chuyên tu Thủy hành nhất đạo.
Trong từng nhất cử nhất động chính là các loại Thủy hành đạo ý trên thân, tùy ý liền có thể dẫn đến vô cùng vô tận Tiên Linh chi khí thuộc tính thủy. Giống như con cưng của thủy hành chi đạo.
Thực lực cực kì khủng bố.
Còn mạnh hơn Đà Sơn Đại Lực Dương Ma và Xích Mục Kim Bằng mà hắn đã gặp trên lôi đài lúc trước.
Căn cứ phỏng đoán của Trương Cảnh.
Cái tên này hẳn là cường giả mạnh nhất trong sinh linh của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh tham gia Kiêu Vân Bí Cảnh lần này, ngoại trừ Thường Cẩm.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn.
Trương Cảnh liền theo trên người đối phương thu hoạch được đại lượng cảm ngộ thủy hành đạo ý.
"Chủng tộc cường đại của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh, thật đúng là bảo tàng sống."
Ánh mắt hắn không tự chủ được quét về phía một lôi đài khác.
Sau đó dừng lại chốc lát trên thân mấy sinh linh khác của Chư Thiên Vạn Linh trận doanh chưa gặp bao giờ.
Trong lòng bỗng dưng nổi lên vẻ mong đợi.
Mà vào lúc này.
Giống như phát hiện cái gì.
Tầm mắt Trương Cảnh đột nhiên ngưng tụ.
Trong tầm mắt.
Hai đạo thân ảnh quen thuộc đồng thời xuất hiện tại một lôi đài trống.
Khí thế to lớn chốc lát bắt đầu va chạm.
Thế mà đem không khí chung quanh ép thành từng đợt gợn sóng vặn vẹo mắt thường cũng có thể thấy được, ngay sau đó lấy tốc độ cực nhanh lan ra bốn phía.
Nhấc lên cuồng phong mãnh liệt.
Động tĩnh to lớn trong chốc lát hấp dẫn mấy chục đạo tầm mắt.
"Cơ Trường Vũ và Khúc Quân Hầu, hai người bọn họ vậy mà đụng nhau rồi?"
Trong ánh mắt Trương Cảnh không khỏi lóe lên vẻ hứng thú.
Trong lòng hắn rõ ràng.
Khúc Quân Hầu không phải là đối thủ của Cơ Trường Vũ, nhất là sau khi trên thân Cơ Trường Vũ phát sinh một loại lột xác nào đó.
Nhưng mà. . .
Cái này cũng không đại biểu Khúc Quân Hầu có thể bị đối phương dễ dàng bắt chẹt.
Dù sao loại Ngũ Hành Nguyên Từ Yên Diệt chi lực cổ quái mà Khúc Quân Hầu nắm giữ, cũng cực kỳ không đơn giản.
Trận chiến đấu này.
Có lẽ sẽ ép Cơ Trường Vũ bộc lộ ra một chút đồ vật mới mẻ.
Ánh mắt Trương Cảnh hơi hơi lấp lánh.
Điều này đối với mình mà nói, không thể nghi ngờ là một cơ hội khó được để quan sát đối thủ cạnh tranh.
Mặc dù dưới tình huống thực lực Cơ Trường Vũ có lột xác .
Hắn vẫn có lòng tin giành được thắng lợi cuối cùng.