Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 31 - Chương 31. Ùn Ùn Kéo Đến, Xác Định Mục Tiêu

Chương 31. Ùn ùn kéo đến, xác định mục tiêu
Chương 31. Ùn ùn kéo đến, xác định mục tiêu

"Tóm lại, chúng ta sẽ dốc toàn lực trợ giúp sư muội tu hành, đến khi sư muội vào được nội viện mới thôi. Sư muội cảm thấy điều kiện sư tỷ đưa ra thế nào?”

Nói xong, Liễu Nam Thù tinh nghịch nháy mắt với Thẩm Thanh Thanh một cái.

“Sư tỷ, nếu ta gia nhậập thì sẽ phải trả giá những gì?”

Thẩm Thanh Thanh có chút động lòng, nhưng vẫn cảnh giác hỏi.

“Sư muội không cần phải trả giá bất cứ thứ gì hết.”

Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Thanh Thanh, Liễu Nam Thù chân thành nói:

“Với thiên phú của sư muội, đoán chừng không mấy năm sẽ có thể tiến vào nội viện. Chỉ hy vọng sau khi tương lai sư muội vào nội viện thì có thể nhớ phần tình nghĩa nãy, khi tiểu đội Yên Hà gặp phải nguy cơ thể ra tay giúp đỡ một lần là có thể.”

“Sư tỷ ta xin thề với đạo tâm, lời ta nói không có bất kỳ sự giả dối nào, đạo viện có thể làm chứng1”

Sau một lúc im lặng.

Thẩm Thanh Thanh cười nói:

“Nếu sư tỷ đã nói đến vậy rồi…”

“Thì ta…”

“Có thể cho ta suy nghĩ thêm một chút không?”

Trong phòng tiếp khách, Trương Cảnh nhìn sư huynh đối diện với vẻ mặt khó xử:

“Sư huynh, dù sao đây cũng là chuyện lớn, ta không thể đưa ra quyết định ngay được.”

Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời.

Trên mặt người đàn ông lóe lên sự kinh ngạc.

Sau đấy, hắn nhìn chằm chằm Trương Cảnh với ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Cảnh với ánh mắt, trịnh trọng nhắc nhở:

"Trương sư đệ, ngươi tại sao lại do dự?"

“Ba bình linh dược, hai tháng vào phòng tu luyện bình thường, cộng thêm trợ cấp hàng tháng ba mươi viên linh thạch! Có lẽ ngươi không biết phòng tu luyện là gì, linh khí ở đó có thể so ngang với một số động phủ, có thể giúp ngươi gia tăng tốc độ tu luyện, chi phí sử dụng vô cùng đắt đỏ.”

"Chỉ cần ngươi gia nhập vào tiểu đội Bách Xuyên của chúng ta, những thứ được kể trên, chậm nhất là ngày mai, à không, ngay bây giờ, sư huynh có thể cung cấp cho ngươi ngay lập tức.”

Nói xong, người đàn ông nhìn chăm chú vào Trương Cảnh.

"Sư đệ, những điều kiện mà sư huynh đưa ra cho ngươi đã rất hào phóng rồi. Người có thể đưa ra điều kiện tốt hơn chỉ có mười đội đứng đầu mà thôi. Nhưng những tiểu đội đó chỉ tập trung vào mười thiên tài có khả năng đạt được mười vị trí đầu của bảng xếp hạng mà thôi.”

"Đừng trách sư huynh nói thẳng, những thiên tài này hoặc đến từ những thế gia tu hành, tài nguyên của bản thân vô cùng dồi dào; hoặc chính là thiên phú chỉ thua cấp Giáp một xíu, thậm chí là người có cả hai yếu tố đấy.”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hai ngày này bọn họ đã có thể bắt đầu dẫn khí nhập thế.”

“Còn sư đệ ngươi…”

Người đàn ông nói đến đây thì đột nhiên ngừng nói.

Mặc dù hắn không nói tiếp, nhưng Trương Cảnh cũng hiểu ý của hắn là: Sư đệ, ngươi vẫn kém xa những người này.

"Không phải sư huynh không muốn cho ngươi thêm, nhưng ta thật sự không có quyền hạn đó.”

Người đàn ông xòe hai tay ra, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, hắn nói.

“Cũng không phải sư huynh đả kích ngươi, lần khảo hạch này, những thiên tài cấp Ất giống như ngươi có đến 29 người. Nếu như không có chúng ta cung cấp linh đan và phòng tu luyện để trợ giúp việc tu hành vậy thì sư đệ chưa chắc đã chen đuược vào hai mươi vị trí đầu, cũng không nhận được 5 đạo công mỗi tháng đâu.”

"Giữa được và mất, sư đệ cần phải suy nghĩ thật kỹ."

Thấy vẻ mặt Trương Cảnh thờ ơ, người đàn ông nói tiếp:

"Sư đệ, tiểu đội Bách Xuyên của chúng ta nói gì thì cũng là tiểu đội xếp hạng 34 trong tổng số các tiểu đội ở ngoại viên này. Trong đội có 5 vị Luyện Khí cảnh trung, 1 vị Luyện Khí cảnh hậu kỳ, khi làm nhiệm vụ trấn yêu, ngươi không những được bảo vệ an toàn mà còn nhận đuược nhiều điểm đạo công.”

“Ngươi có biết ở ngoại viện này có bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu chỉ để gia nhập vào tiểu đội của bọn ta mà không được không?”

“Chỉ có những người nhận được đánh giá cấp Ất như sư đệ mới có thể để chúng ta chủ động đến mời.”

Trương Cảnh vẫn im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng.

Cuối cùng, hắn nhìn người đàn ông đối diện và mỉm cười nói:

"Cảm ơn hảo ý của sư huynh, sư đệ cảm thấy vẫn nên thận trọng chút thì sẽ tốt hơn.”

Nghe vậy,  người đàn ông không lãng phí thêm thời gian nữa, dứt khooát đứng dậy rời đi, đồng thời dùng giọng điệu bình tĩnh nói:

“Nếu sư đệ đã nhất quyết như vậy thì sư huynh ta sẽ không nói thêm nữa.”

“Sau khi kỳ khảo hạch này kết thúc, nếu xếp hạng của sư đệ có vượt quá vị trí 20 thì lời hứa của sư huynh vẫn còn hiệu lực.”

“Trương Cảnh cảm ơn sự coi trọng của sư huynh!”

“Vậy ta về trước, không quấy rầy sư đệ nữa.”

Người đàn ông vừa nói dứt lời thì đã xoay người đi ra ngoài, đồng thời trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.

Dù bị người ta từ chối lịch sự nhưng lòng hắn vẫn không dào động.

Bởi vì hắn nhìn thấy được bản thân năm đó ở trên người của vị sư đệ này.

Chỉ là – mười tiểu đội đứng đầu, đâu phải ai muốn vào là có thể vào chứ?

Như những gì khi nãy hắn nói, theo đánh giá của hắn, nếu ở khóa trước thì vị sư đệ này còn có một xíu cơ hội chen chân vào mười vị trí đầu, đáng tiếc khóa này…

Khó! Khó! Khó!

Sau lưng hắn.

Trương Cảnh đứng trước cửa sân nhìn vị sư huynh kia, đến khi bóng lưng của hắn khuất dần thì mới đóng cửa lại, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp.

“Haiz, đã là người thứ ba rồi, ta nghĩ những người khác cũng như vầy, thậm chí còn nhiều hơn chứ không ít.”

Nói thật.

Vừa rồi suýt chút nữa là Trương Cảnh đồng ý với đối phương rồi.

Dù sao thì trong ba nhóm người đến, chỉ có vị sư huynh này là cho nhiều nhất. Chỉ tiếc là Trương Cảnh không thể chấp nhậận tất cả điều kiện mà đối phương đưa ra được.

Nhất là điều kiện: người mới gia nhập, trong vòng năm năm phải nộp 3 phần đạo công nhận được cho tiểu đội Bách Xuyên!

Điều kiện tương tự cũng được hai tiểu đội trước đó đề cập đến.

Bình Luận (0)
Comment