“Đa tạ sư huynh.”
Trương Cảnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chợt đứng dậy đi theo sau Phong Vô Ngu, mặt lộ vẻ cảm kích nói.
“Ha ha, sư đệ khách khí rồi!”
…
Sau vài tức.
“Vị này là Khổng sư tỷ, lúc sư đệ ở Tổ Đình ngươi đã gặp qua, sư huynh cũng không giới thiệu nhiều.”
Phong Vô Ngu cười ha hả nói.
“Trương Cảnh bái kiến Khổng sư tỷ.”
Trên mặt Trương Cảnh hiện ra ý cười nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Đối diện.
“Sư đệ đa lễ rồi.”
Khổng sư tỷ mỉm cười đáp lại.
…
“Vị này là tam sư huynh của ngươi, Giản Trung Phúc.”
…
“Vị này là Tứ sư tỷ của ngươi, Địch Toa.”
…
“Đây là Lục Nguyên Tuyển sư huynh của ngươi.”
…
…
Sau một phen giới thiệu đơn giản.
Cuối cùng Trương Cảnh cũng gặp tám vị chân truyền bao gồm Phong Vô Ngu sư huynh.
Tám vị này, cũng chính là Xích Minh Thái Hạo động thiên các loại sự vụ thực tế người cầm lái, cho dù đặt ở toàn bộ bên trong Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, cũng đều là một đại nhân vật.
Nhìn thoáng qua tám vị sư huynh sư tỷ trước mặt.
Trong lòng Trương Cảnh lập tức hiểu rõ.
Hết sức rõ ràng.
Trong bọn họ, lấy địa vị cao nhất của bốn vi đệ tử thân truyền chính thức của sư tôn, mà còn lại bốn vị chân truyền, tức đệ tử ký danh của sư tôn, địa vị lại là thấp không ít.
Chắc chắn rồi.
Trước mắt trong chín vị chân truyền đệ tử của Động Thiên.
Địa vị của hắn là thấp nhất.
Tuy nhiên điểm này.
Trương Cảnh cũng không bất ngờ.
Dù sao tu vi của mình bày ở chỗ này, có thể ngồi chung với những sư huynh sư tỷ Hợp Đạo Cảnh này, cũng đã là nể mặt mình là đệ tử thân truyền chính thức của sư tôn.
Mà ngay khi Trương Cảnh đang suy tư.
Chỉ thấy ánh mắt Khổng sư tỷ nhẹ nhàng rơi vào trên người Trương Cảnh, nhẹ giọng nói: “Trương Cảnh sư đệ, hôm nay sư tỷ tới, chủ yếu là tới vì Nghênh Tiên Yến.”
“Nghênh Tiên Yến?” Trương Cảnh không khỏi kinh ngạc nói.
Không phải hắn đã phái Lộc Tam Thập Bát đi qua sao, hơn nữa có đạo đại diện cho thân phận chân truyền của mình, hẳn là sẽ không xuất hiện biến cố gì mới đúng.
Đón lấy ánh mắt Trương Cảnh.
Trên mặt Khổng sư tỷ không khỏi hiện lên vẻ áy náy.
Giây tiếp theo.
Thấy nàng thẳng thắn nói:
“Sư tỷ cũng không giấu diếm sư đệ, Nghênh Tiên Yến lần này chính là Quân sư đệ, còn có mấy pháp tướng cảnh bất thành khí khác của Thiên giới nhất mạch chúng ta cùng nhau mưu đồ, nhằm làm cho Trương Cảnh sư đệ khó xử trước mặt mọi người.”
“Đều là sư tỷ quản giáo không nghiêm, để sư đệ còn có tọa kỵ chịu ủy khuất.”
“Như vậy, nghe nói sư đệ thích tiên căn linh thực, ta cùng Giản sư đệ, Địch sư muội, cố ý chuẩn bị một ít hạt giống tiên căn, mong rằng Trương Cảnh sư đệ ngươi chớ chấp nhặt với các sư đệ phía dưới.”
Dừng một chút.
Nàng lại bổ sung: “Nhất là Quân sư đệ, trong gia tộc hắn có một tôn Thiên Tiên Chân Quân lão tổ, cho nên từ nhỏ đã bị chiều hư, có đôi khi phong cách hành sự quá khích một chút, mong rằng sư đệ ngàn vạn lần đừng trách tội.”
Nghe vậy.
Nụ cười trên mặt Trương Cảnh dần dần biến mất.
“Xin hỏi đại sư tỷ, bọn họ ra tay với tọa kỵ Lộc Tam Thập Bát của sư đệ?”
Trong giọng nói mang theo một tia lạnh như băng.
“Sư đệ, trước đây tại Nghênh Tiên yến, Quân sư đệ quả thật có xuất thủ, nhưng may mà vẫn chưa gây ra bất kỳ tổn thương nào đối với tọa kỵ Lộc Tam Thập Bát của ngươi.”
Khổng sư tỷ phảng phất không có cảm giác được giọng nói của Trương Cảnh chợt trở nên lạnh lẽo.
Hoặc là nói.
Nàng ấy cảm nhận được điều đó.
Thế nhưng Trương Cảnh trước mắt tu vi chỉ có Trúc Cơ Cảnh, cũng không đủ để cho Khổng sư tỷ nhượng bộ.
Dù sao bàn đến thân phận.
Đối phương cũng là đệ tử thân truyền chính thức của Nguyên Minh Chân Quân, hơn nữa còn là Đại sư tỷ, đương nhiên không cần quá để ý thái độ của vị tiểu sư đệ này.
Ít nhất... hiện tại là như vậy.
Nói dứt lời.
Chỉ thấy Khổng sư tỷ mỉm cười, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
“Quân sư đệ bên kia, sau đó sẽ đến nhà tạ lỗi nhận lỗi với ngươi, cùng lắm thì đến lúc đó sư đệ nói thêm một vài điều kiện là được.”
Dừng một chút.
Nàng ý vị thâm trường nhìn Trương Cảnh, lại nói tiếp: “Trương Cảnh sư đệ, cái nào tha được thì tha. Vị Thiên Tiên Chân Quân lão tổ trong Quân sư đệ tộc kia, mặc dù so ra kém sư tôn chúng ta, nhưng cũng không phải đơn giản gì, đã từng bất bại, lưu lạc uy danh hiển hách ở rất nhiều thế giới bên ngoài vực. Nghe nói không ít thần linh cường hoành đều là bạn tốt.”
“Nếu bởi vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà bị đối phương theo dõi, cái được không bù đắp đủ cái mất.”
“Đúng vậy, sư đệ, hay là nghe Đại sư tỷ đi. Không động được vào vị quân sư đệ kia đâu.”
Một bên.
Giản Trung Phúc sư huynh cùng Địch Toa sư tỷ cũng đến từ Thiên giới nhất mạch hùa theo nói.
Nghe vậy.
Trương Cảnh không khỏi có chút trầm mặc.
Mặc dù trong lòng có chút không cam lòng, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, Khổng sư tỷ nói có lý.
Trước mắt mình chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh.
Cho dù qua một ít thời gian đột phá.
Cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan Cảnh nho nhỏ.
Dù cho phía sau có Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, có sư tôn Nguyên Minh Chân Quân che chở, còn có lão sư Thất Dục Thần Quân.
Nhưng vừa nghĩ tới bị một Thiên Tiên Chân Quân âm thầm ghi hận.
Trương Cảnh cũng không khỏi cảm giác được da đầu một trận tê dại.
Thiên Tiên Chân Quân!
Thọ nguyên vô lượng, gần như bất tử bất diệt.
Thống ngự các loại đại đạo pháp tắc, một niệm mở ra hư không động thiên, động một chút là du tẩu vô tận thế giới.
Bản chất sinh mệnh có thể so với một tiểu thế giới khủng bố.
Từ khi Trương Cảnh tiến vào Đạo Môn tới nay.
Nghe được miêu tả nhiều nhất về Thiên Tiên Chân Quân, chính là: Dưới Thiên Tiên, tất cả đều là con kiến hôi!
Chỉ một câu này, cũng đủ để chứng minh tất cả.
Chắc chắn rồi.
Trương Cảnh có thể suy nghĩ như thế, cũng có chút liên quan với việc Lộc Tam Thập Bát không bị tổn thương thực tế.