Trương Cảnh ngồi xếp bằng.
Ở đối diện hắn, nghiễm nhiên là một Băng Tinh Tiên Linh cao xấp xỉ hắn, khí tức trên người cực kỳ khủng bố.
Đối phương chỉ an tĩnh ngồi một chỗ.
Liền cho Trương Cảnh một loại cảm giác đáng sợ muốn đông kết tất cả, giống như Thái Cổ Băng Sơn hàng thế.
Đây chính là tộc trưởng bộ tộc Hàn U.
"Một vị Băng Tinh Tiên Linh Hợp Đạo cảnh!"
Trên mặt Tương Cảnh mơ hồ lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, trong số Tiên Linh nô bộc mà Bạch Thiền cô cô đưa tặng cho mình, lại có Hợp Đạo cảnh tồn tại!
Một bên khác.
Chú ý tới biến hóa biểu cảm của Trương Cảnh.
"Xem ra sự tồn tại của tiểu lão nhân, khiến lão gia có chút giật mình. "Tộc trưởng cười ha ha nói, trong giọng nói có chút dịu dàng.
Đối phương có thể cầm trong tay Chân Quân pháp lệnh tới chỗ này.
Điều này có nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
"Xin hỏi tộc trưởng xưng hô như thế nào?"
Trương Cảnh hỏi dò.
Mặc dù trên danh nghĩa tới nói.
Đối phương là nô bộc của mình, mà mình là lão gia của đối phương.
Nhưng chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, khiến Trương Cảnh không thể không cẩn thận.
Dù sao cũng là một tồn tại Hợp Đạo cảnh.
Gần như trường sinh lâu dài.
Dù cho đặt trong các Đại Thiên Giới của nhân tộc, đều là nhân vật có danh tiếng một phương.
"Lão gia ngài gọi ta Hàn Sinh là được. Mặt khác, lão gia yên tâm, chỉ cần ngài không chê, bộ tộc Hàn U chúng ta mãi mãi là thuộc hạ trung thành nhất của ngài.
Tộc trưởng cười nói, đồng thời cũng cho Trương Cảnh ăn một viên thuốc an thần.
Nghe vậy.
Trương Cảnh chậm rãi thở dài một hơi.
Hắn không khỏi nhìn về phía đối diện, do dự một lát, sau đó thẳng thắn hỏi thăm:
"Hàn Sinh tộc trưởng, bộ tộc Hàn U các ngươi hiện tại có bao nhiêu Băng Tinh Tiên Linh, thực lực như thế nào?"
"Hồi bẩm lão gia."
"Bộ tộc Hàn U hiện tại có tổng cộng 983 người. Mà thực lực, nếu là dựa theo phân chia của nhân tộc Tiên đạo các ngài, chính là một Hợp Đạo cảnh, ba mươi tám Pháp Tướng cảnh, năm trăm chín mươi mốt Kim Đan cảnh, còn lại toàn bộ đều là Trúc Cơ cảnh."
"Không có Luyện Khí cảnh sao?"
Trương Cảnh kinh ngạc nói.
"Không dám dối gạt lão gia, Băng Tinh Tiên Linh chúng ta thuộc một trong cao đẳng thiên nhiên tiên linh, trời sinh thân cận hàn băng chi đạo, vừa mới sinh ra chính là Trúc Cơ cảnh."
Thì ra là thế.
Trương Cảnh lập tức hiểu rõ, trong lòng không tự giác sinh ra một tia hâm mộ.
Không hổ là cái gọi là Thiên Nhiên Tiên Linh.
Sinh ra chính là Trúc Cơ cảnh, tuổi thọ lại càng tính theo vạn năm.
Sau đó.
Chỉ thấy Trương Cảnh nghĩ đến cái gì, tầm mắt sáng rực nhìn về phía Hàn Sinh ở đối diện, mong đợi hỏi:
"Hàn Sinh tộc trưởng, ngươi có thể theo ta ra ngoài một chuyến không?"
Nhưng mà.
Đón nhận tầm mắt của Trương Cảnh.
Trên mặt Hàn Sinh lập tức hiện ra biểu cảm áy náy, giọng nói tràn đầy xin lỗi:
"Hồi bẩm lão gia, nơi đây tên là Cực Băng Nguyên, bên trong nguy cơ trùng trùng, nếu lão phu ra ngoài, chỉ sợ trong tộc không người trông nom, sợ sẽ có nguy hiểm ập xuống a, mong rằng lão gia thông cảm."
"Hơn nữa. . ."
Đối phương muốn nói lại thôi, tựa hồ có ẩn tình khó nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trước mắt lóe lên ánh sáng.
Trương Cảnh bỗng dưng mở mắt.
Nhưng lại phát hiện, cảnh sắc trước mắt đã trở lại trong vùng hoang dã lúc trước.
Trước người cách đó không xa.
Lộc Tam Thập Bát cũng đang khẩn trương chú ý đến động tĩnh xung quanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hô. . .
Trương Cảnh khẽ thở ra một ngụm trọc khí.
Tình cảnh ở trong băng nguyên vừa rồi, lập tức lóe lên trong lòng.
"Cực Băng Nguyên, không thật không ảo, cũng thực cũng hư, nơi đó rốt cuộc là địa phương nào? Chẳng lẽ là động thiên đạo tràng của Bạch Thiền cô cô, hoặc là thế giới do Thái Thủy Nguyên Giới nhất đạo mà nàng tu luyện diễn hóa ra?"
Trương Cảnh tò mò nghĩ đến.
Suy nghĩ trở lại hiện thực.
Tâm ý của hắn khẽ động.
Bạch ngọc pháp lệnh trong tay lập tức run lên.
Ngay sau đó.
Trước người Trương Cảnh chậm rãi xuất hiện một vòng xoáy đen kịt rộng hai thước, từng luồng khí tức cực băng cực hàn từ bên trong lan tràn ra.
Ba Băng Tinh Tiên Linh từ trong vòng xoáy cố hết sức bò ra.
Khí thế to lớn của Pháp Tướng cảnh đỉnh phong lóe lên một cái rồi biến mất.
"Băng Phong (Băng Sơn ) (Băng Nham ) bái kiến lão gia, xin hỏi lão gia có gì phân phó?"
Sau khi ba Băng Tinh Tiên Linh đi ra, đầu tiên là tò mò đánh giá cảnh tượng xung quanh một phen, chợt thẳng tắp nửa quỳ trước người Trương Cảnh, cùng hô lên.
Thanh âm băng lãnh.
Nhưng ngữ khí lại là mơ hồ mang theo vài phần háo hức.
"Phương hướng kia, ước chừng khoảng năm ngàn dặm, có một linh địa chưa thành hình, bên ngoài có ba Pháp Tướng cảnh nhân tộc trông coi. Các ngươi ba ngườii, trước giúp lão gia nhìn chằm chằm bọn họ."
"Một khi ba người kia có bất kỳ cử động phá hư linh địa, liền dốc hết toàn lực ngăn cản. Nếu như bọn hắn không có động tác gì, vậy liền không cần để ý đến."
"Chú ý che giấu khí tức."
Trương Cảnh chỉ chỉ vị trí Linh Xu Sơn, cười dặn dò.
"Nhất định không phụ kỳ vọng của lão gia! "Lấy Băng Phong dẫn đầu ba Băng Tinh Tiên Linh cung kính đáp.
Thanh âm hạ xuống.
Thân ảnh của bọn họ lặng yên biến mất tại chỗ.
Trông thấy một màn này.
Trương Cảnh mới yên lòng một chút.
Ánh mắt nhất chuyển.
Vòng xoáy đen kịt ngay từ đầu triệu hoán Băng Tinh Tiên Linh vẫn không tiêu tán.
Hắn tâm thần câu thông pháp lệnh, muốn đóng lại.
Nhưng không ngờ sau một khắc.
Một cái đầu nhỏ đột ngột từ bên trong ló ra, nhút nhát nhìn chằm chằm Trương Cảnh, hai cái bím tóc màu băng lam không ngừng lắc lư.
Trong đôi mắt Lam Bảo thạch, lộ ra một tia chờ mong.
Không ngờ là Băng Lương Lương.
Chỉ nghe nàng đáng thương nói ra:
"Lão gia lão gia, Lương Lương cũng muốn ra ngoài nhìn một chút."
Thời gian thong thả.
Bất giác đã qua ba tháng.
Trong Tam Nguyên Thành vẫn như thường ngày, không có gì thay đổi.
Tu sĩ, phàm nhân vẫn như cũ đi con đường riêng của mình, hoặc tu hành, hoặc làm việc, tái diễn sinh hoạt đơn điệu trăm ngàn năm như một ngày.