“Ừm, sư đệ sư muội mời đứng lên.”
Ánh mắt nam tử áo vàng lóe lên, lập tức cười yếu ớt nói.
Ngay lúc này.
Tình thế nghịch chuyển.
Trên sân bao gồm thành chủ, phó thành chủ cùng với chư vị cung phụng chấp sự, biểu tình trên mặt đột nhiên đọng lại.
Bọn họ không ai ngờ tới.
Lại còn có thể xuất hiện biến cố như này.
Một khắc trước linh địa còn coi là vật trong túi, một khắc sau đã hoàn toàn bay đi.
Một lúc.
Trước sau chênh lệch tâm lý thật lớn.
Trong lòng mọi người đều sinh ra một cảm giác không chân thật.
Vòng ngoài.
Giờ phút này cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Đông đảo người vây xem, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nam tử áo vàng chợt xuất hiện trên sân, trong ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái.
Không ngờ tình thế đảo ngược tới nhanh như vậy!
Hơn nữa...
Trong lòng mọi người đồng loạt hiện lên một ý niệm: “Thế lực ba phe đánh sống đánh chết gần trăm năm, ở giữa vừa giữ bí mật, vừa nghi kỵ, kết quả cuối cùng lại không có một phương nào đạt được quyền sở hữu linh địa!”
Cái này gọi là gì?
Sớm biết như thế, lúc trước còn đánh cái gì?
Nhưng vào lúc này.
Đạp đạp…
Trong một mảnh yên tĩnh.
Tiếng bước chân vốn rất nhỏ, bỗng nhiên trở nên vang dội.
Vòng ngoài.
Trong sân.
Đông đảo tán tu, người của ba thế lực lớn, cùng với mấy đạo môn đệ tử bao gồm cả nam tử áo vàng, nhao nhao nhìn theo nơi âm thanh phát ra.
Trong chốc lát.
Ngàn vạn ánh mắt hoặc kinh ngạc, hoặc nghi hoặc, chậm rãi rơi vào trên người Trương Cảnh đang đi về phía núi Linh Xu.
“Vị kia không phải Ngọc công tử sao? Sao hắn…”
Vòng ngoài.
Có tán tu Tam Nguyên Thành tới nhận ra Trương Cảnh, không khỏi kinh hãi nói.
“Ngọc công tử? Trước đây chưa từng nghe qua nhân vật này.”
Có người nghi hoặc hỏi.
Nhưng mà vừa dứt lời.
Đã có người tiếp lời, giải thích: “Ngọc công tử chính là một vị Kim Đan cảnh đại tu mới xuất hiện ở Thanh Thần phường Tam Nguyên thành, không ai biết lai lịch, nhưng thực lực rất mạnh. Hơn nữa nghe nói dưới trướng còn có một tọa kỵ Kim Đan cảnh, cùng với một tiên linh Kim Đan cảnh, cực kỳ đáng sợ.”
“Chờ một chút!”
“Các ngươi xác định... Ngọc công tử kia chỉ có một con tiên linh, hay là Kim Đan cảnh?”
Có người chỉ chỉ ba băng tinh tiên linh đi theo sau Trương Cảnh, tản mát ra khí tức ngập trời hàn băng, chợt sắc mặt cổ quái nói.
Tiên linh phía sau người này.
Chỉ là liếc mắt một cái, bọn họ đã có loại cảm giác khủng bố phảng phất linh hồn đều sắp bị đóng băng.
Đây sao có thể là Kim Đan Cảnh?
Huống hồ vừa xuất hiện chính là ba con!
Một lúc.
Phần đông tán tu bên ngoài ngừng thở theo bản năng, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm vị ‘Ngọc công tử’ đã tiếp cận núi Linh Xu kia.
Bọn họ theo bản năng cảm giác được, lần tranh đoạt linh địa này e rằng còn có biến cố.
Không nói đến ba tiên linh khí tức khủng bố kia, cũng đã mơ hồ tỏ rõ thân phận đối phương không đơn giản.
Quan trọng hơn là.
Sau khi tồn tại cường đại đến từ phúc địa Động Minh trong Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, đã tuyên bố quyền sở hữu linh địa núi Linh Xu.
Vị Ngọc công tử này lại còn dám tham dự.
Điều này cũng đủ chứng minh vấn đề.
…
Đạp đạp…
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, phảng phất ẩn chứa nhịp điệu nào đó, lại giống như mang theo ma lực nào đó.
Truyền đến trong tai mọi người.
Trong nháy mắt đã chiếm cứ tất cả tâm thần của bọn họ.
Đón lấy ngàn vạn ánh mắt.
Trương Cảnh không coi ai ra gì chậm rãi đi tới gần núi Linh Xu.
Mí mắt khẽ nâng, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang.
Trong tầm mắt.
Lúc này núi Linh Xu thai nghén viên mãn thành hình, rõ ràng đã biến đổi lớn so với lần trước mình đến xem.
Linh địa kéo dài mười vạn dặm.
Giờ phút này đã bị bao vây bởi linh vụ nồng đậm không biết xuất hiện từ lúc nào.
Ba mươi sáu tòa bảo phong cao tới mấy ngàn trượng, thấp thoáng trong linh vụ, từng trận hướng thiên tiên quang, dẫn dắt tiên cơ trong phạm vi không biết bao nhiêu vạn dặm xung quanh.
Địa mạch lực! Tinh thần lực!
Mơ hồ dung hợp thành vạn con sông, sau đó phảng phất như bách xuyên về biển, trực tiếp lao nhanh chảy vào trong linh địa.
Đoạt nhật nguyệt chi tinh hoa, hội thiên địa chi tinh túy.
Không ngoài như thế.
“Nơi tốt! Không uổng công khổ sở chờ đợi bốn năm.”
Trong lòng Trương Cảnh không khỏi tán thưởng nói.
Đi tới Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng có một nơi thật sự thuộc về mình.
Xem như đặc biệt không dễ dàng.
…
Bên kia.
Khi Trương Cảnh đến gần.
Mọi người vốn tụ tập dưới chân Linh Xu sơn, biểu tình và phản ứng trên mặt không giống nhau.
Có người nhận ra và biết Trương Cảnh, thấy thế muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà sau khi chú ý tới ba con tiên linh khủng bố bám sát phía sau đối phương, lại không khỏi hơi sửng sốt.
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cũng có người bất giác nhìn nam tử áo vàng đang khoanh hai tay, lẳng lặng đứng tại chỗ.
Một bộ dạng xem kịch vui.
Đối với tuyệt đại đa số người trong sân mà nói.
Hôm nay đã bị kích thích đủ rồi, cũng không quan tâm thêm một cái nữa.
Cuối cùng.
Nam tử áo vàng bước ra, trực tiếp ngăn trước người Trương Cảnh.
Lúc trước sở dĩ hắn chậm chạp không nhúc nhích, chính là cảm giác được pháp lực dao động trên người Trương Cảnh, biết được đối phương cũng là một gã đệ tử đạo môn.
Nhất là sau khi nhìn thấy ba con tiên linh Pháp Tương Cảnh đi theo phía sau đối phương.
Trong lòng nhất thời có chút băn khoăn.
Chỉ là...
Trong đôi mắt phản chiếu bộ dạng không nhìn thấy mình của đối phương.
Trong lòng nam tử áo vàng thản nhiên sinh ra sự khó chịu.
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ đè nén tức giận, ngữ khí ra vẻ bình thản nói: “Vị sư đệ này, ngươi...”
Tuy nhiên.
Lời còn chưa hoàn toàn nói ra khỏi miệng, giọng nói của nam tử áo vàng đã im bặt.
Đối diện.
“Sư đệ, sư huynh muốn xây dựng đạo trường linh địa này, lần này không thể tặng cho ngươi.”
Trương Cảnh mỉm cười, ôn hòa nói: “Ngươi... Hẳn là không có ý kiến gì chứ.”
Trong lúc nói chuyện.