Nhưng nắm giữ các loại đạo tắc pháp lý, cho dù là hồng liên nghiệp hỏa chi đạo, hoặc là tiên thiên nguyên sơ Thái Nhất chi đạo, Thái Thủy Diễn thế giới chi đạo, đều vượt xa sự tưởng tượng của tu sĩ bình thường.
Nói đến đạo, đương nhiên là không hề áp lực.
Nghĩ đến đây.
Trương Cảnh lập tức gọi Hàn Sinh còn đang chỉ huy rất nhiều Băng Tinh Tiên Linh tộc nhân kiến tạo phòng xá tới, bất giác nhìn Đại Lực Thiên Công Quỷ Thần đang khiêng một tòa sơn môn trăm trượng, đi về phía chân núi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Hàn Sinh, ngươi thay lão gia đi xuống núi một chuyến đi.”
“Nói với những người đó, dựa theo lệ thường, ba tháng sau lão gia sẽ mở rộng cổng núi Linh Xu, giảng đạo vì chư sinh. Phàm là người có duyên, đều có thể tới nghe.”
“Hiểu rồi, lão gia.”
Hàn Sinh cung kính đáp lại.
Âm thanh rơi xuống.
Thấy một tia u lam tiên quang hiện lên, bóng người đối phương lập tức biến mất không thấy.
Chân núi Linh Xu.
Đã hơn nửa ngày kể từ khi Trương Cảnh tiến vào trong đó.
Nhưng không một ai rời đi.
Thậm chí.
Ngược lại càng ngày càng nhiều tu sĩ nghe tin tụ tập mà đến.
Nhất là tu sĩ Tam Nguyên Thành cách nơi này gần nhất, cả đám nghiễm nhiên giống như phát điên chạy tới núi Linh Xu.
Không có hắn.
Tin tức linh địa núi Linh Xu được chân truyền Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chọn làm đạo tràng, rõ ràng đã truyền bá với tốc độ cực nhanh.
Vòng ngoài.
Một tu sĩ râu trắng già nua vừa mới chạy tới, bất chấp một lát nghỉ ngơi.
Chỉ thấy hắn vừa thở hổn hển, vừa tò mò nhìn về phía mỹ phụ trung niên gọi mình tới, khẩn trương mà lại kích động hỏi: “Tình huống gì? Sao đột nhiên xuất hiện một đệ tử chân truyền trong truyền thuyết Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, còn muốn lấy núi Linh Xu làm đạo tràng?”
Nghe vậy.
Trên mặt mỹ phụ trung niên nhất thời hiện lên vẻ cổ quái, sau đó chậm rãi nói ra: “Cái này... Thật ra vị đại nhân kia, cũng không tính là đột nhiên xuất hiện. Hẳn là lúc trước cũng nghe qua tục danh của vị đại nhân kia.”
“Ta đã nghe qua?” Trong lời nói của tu sĩ già nua lộ ra một tia nghi hoặc khó hiểu.
“Không sai, chính là Ngọc công tử!”
“Là hắn?!”
Ực ực!
Một âm thanh nuốt nước miếng bỗng dưng vang lên.
“Là như vậy...”
Mỹ phụ trung niên mỉm cười, sau đó nói lại chuyện đảo ngược xuất hiện liên tiếp tranh đoạt linh địa hôm nay.
Tu sĩ già nua nghe thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm.
Hắn làm sao có thể nghĩ tới.
Lúc trước nhìn như đã là chuyện ván đã đóng thuyền, lại sinh ra nhiều biến số như thế, thật có thể nói là mỗi người đều có át chủ bài, ngươi hát xong ta lên sân khấu.
Dường như là nghĩ đến cái gì.
Trên mặt tu sĩ già nua không khỏi lộ ra một biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
“Tôn chân truyền của đạo môn kia đã đi vào trong Tam Nguyên thành nhiều năm trước. Điều này cũng có nghĩa là, đối phương hẳn là nhìn trúng linh địa núi Linh Sơn từ rất sớm. Cũng không biết hiện tại thành chủ phủ của Tam Nguyên thành, Du Thủy tông cùng Long Tiêu Kiếm môn có tâm tình gì.”
“Vậy trận chiến hôm nay của bọn họ, chẳng phải là trò cười sao?”
“Được rồi, chúng ta mặc kệ chuyện này.”
Mỹ phụ trung niên ngắt lời tu sĩ già nua.
Sau đó thấy trong ánh mắt nàng hiện lên một tia chờ mong nồng đậm.
“Truyền thuyết, những đại nhân vật Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn này, khi mở một đạo tràng, đều sẽ mở sơn môn giảng đạo một lần, truyền thụ các loại pháp lý đại đạo. Trong đó không thiếu ví dụ tán tu một khi đốn ngộ, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Cũng không biết tôn chân truyền này, có thể cũng mở ra sơn môn giảng đạo hay không.”
“Nếu có, vậy chính là cơ duyên kinh thiên chưa từng gặp đối với chúng ta.”
“Chao ôi, hy vọng vậy.”
Tu sĩ già nua thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ba vị Băng Tinh tiên linh trông coi sơn môn xa xa.
Mà cách hai người không xa.
“Đạo huynh, lúc trước dường như ngươi rất có giao tình với vị kia, không biết chúng ta có thể đi theo hay không…”
Một nam tử trẻ tuổi đang hưng phấn nhìn về phía nam tu áo đen bên cạnh, ánh mắt mong đợi ngưng tụ thành thực chất.
Nghe những lời này.
Nam tu áo đen lập tức ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thật thà, mặt trên mơ hồ hiện ra một nụ cười khổ.
“Đạo hữu nói đùa, vị đại nhân kia lại là người mà chúng ta có thể bò lên sao?”
Hắn lắc đầu.
Đối với những người như mình.
Trong lòng nam tử vẫn có chút tự mình hiểu lấy.
Một giới tán tu, phí thời gian gần ngàn năm tháng, vẫn là Kim Đan cảnh phổ thông, làm sao có thể vào pháp nhãn của vị kia?
Đối phương thân là đạo môn chân truyền trong truyền thuyết.
Cho dù ở trong đạo môn thiên kiêu như mây, cũng tất nhiên là đại nhân vật một phương.
Dưới một đạo pháp lệnh, dạng người nào tìm không thấy?
Nhưng đúng lúc này.
Bùm! Bùm!
Mặt đất bỗng dưng bắt đầu run rẩy.
Đó là...
Hàng vạn ánh mắt nhao nhao nhìn về hướng động tĩnh truyền đến.
Trong tầm mắt mọi người.
Một đạo cự thần khổng lồ che khuất bầu trời, chậm rãi đi ra từ sâu trong núi Linh Xu, một bước chính là mấy trăm trượng.
Chỉ là đi lại.
Nhấc lên từng trận cuồng phong.
Cự Thần Bách Tí làm ra tư thế kình thiên, nâng một tòa sơn môn to lớn đến cực điểm.
Trăm Thần nhắm mắt, bễ nghễ xuất đạo đạo thâm thúy minh quang, vô cùng kinh người.
Đó là cái gì?!
Có người thất thanh nói.
…
“Đại Lực Thiên Công Quỷ Thần bên trong Đạo môn thập phương U Minh Bí Cảnh, trong truyền thuyết chỉ có chân truyền đệ tử mới có thể sai khiến sự tồn tại cường đại!”
Chân núi Linh Xu.
Nhìn thấy một màn khoa trương này, Hoàng Cửu Long không kìm lòng được lẩm bẩm nói.
“Đây chính là chân truyền!”
Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn gọi là “đệ tử”.
Nhưng trên thực tế, nghiễm nhiên đã nhảy lên Thái Ất vô lượng đạo môn thượng tầng, nắm giữ tài nguyên và quyền hạn khủng bố, l những đệ tử bình thường như bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Sư huynh, Đại Lực Thiên Công Quỷ Thần này là?”
Một bên, Hoàng Sa Động Thiên nghe được thanh âm của Hoàng Cửu Long quay đầu cẩn thận hỏi.
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ chấn động.