Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 389. Pháp Sư Huyền Cương

Chương 389. Pháp sư Huyền Cương
Chương 389. Pháp sư Huyền Cương

Huống hồ...

Trương Cảnh ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ.

Nếu ngay cả loại chuyện nhỏ này mà còn cần tìm sư tôn giải quyết, như vậy ấn tượng của mình trong lòng sư tôn có thể tốt sao?

Hành động này không khác gì nhặt hạt vừng, mất dưa hấu!

Hai ngày sau.

Một tia độn quang lóe lên từ bầu trời, lập tức chui vào trong Bí Cảnh núi Linh Xu.

Trong đạo tràng.

“Kỳ quái, hôm nay vì sao trong đạo tràng lại yên tĩnh như vậy? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Trong ánh mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

Trong lòng mơ hồ nhận ra có chút không đúng.

Nhưng sau đó nghĩ lại.

Dù sao nơi nãy cũng là Thanh Tiêu Huyền Minh Thiên, nơi đóng quân của Thái Ất Vô Lượng đạo môn, cũng là nơi Lưu Quang Tiên giới bao trùm. Vô số đạo môn đại năng ẩn nấp trong đó, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Huống hồ trong đạo tràng còn có Hợp Đạo Cảnh Hàn Sinh, cũng có âm dương lưỡng nghi vi trần đại trận thời khắc vận chuyển không ngừng.

Trừ phi gặp phải Địa Tiên, thậm chí Tiêu Dao Thiên Tiên Cảnh công kích.

Nếu không đạo tràng đứt đoạn không thể gặp nguy hiểm.

Mà tu sĩ thực lực đạt tới Địa Tiên, cho dù là điên rồi, cũng không thể chủ động công kích đạo tràng của một tôn chân truyền.

Dù sao hành động này.

Hoàn toàn là đánh vào mặt Thái Ất Đạo Môn.

Về phần yêu vật...

Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn chỉ là vô vi mà trị, cũng vô vi, không có nghĩa là cái gì cũng mặc kệ.

Mắt thấy khoảng cách tới đại điện chủ phong đạo tràng càng ngày càng gần.

Trong lòng Trương Cảnh hơi trầm tĩnh lại.

Nhưng không ngờ giây lát sau.

Hắn bỗng dưng cảm giác trước mắt tối sầm, cả người đột nhiên mất đi ý thức.

Không biết đã qua bao lâu.

Trương Cảnh sâu kín tỉnh lại.

Rơi vào hỗn độn, ý thức bắt đầu khôi phục từng chút, một mảnh đen kịt trong tầm mắt, cũng dần dần xuất hiện từng tia từng tia hào quang.

“Các vị thúc bá...”

Bên tai truyền đến một tiếng nói như có như không.

Mơ hồ đến cực điểm, nghe không rõ lắm.

“Ta đây là ở nơi nào?”

Trong ánh mắt Trương Cảnh không khỏi hiện lên một tia mờ mịt.

Sau đó.

Hắn nhẹ nâng mí mắt lên, lại phát hiện một hán tử da đen sì ngồi thình lình phía đối diện, thân hình tinh tráng, cơ bắp quanh thân cầu kết, lộ ra một cỗ cảm giác lực lượng khủng bố.

Rõ ràng tu vi của hán tử này chỉ là Trúc Cơ.

Nhưng mơ hồ mang đến cho Trương Cảnh một loại cảm giác nguy cơ đáng sợ khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.

Giống như trong cơ thể hắn đang ngủ đông một tôn viễn cổ Cự Ma.

Chỉ là liếc mắt một cái.

Trương Cảnh cảm giác được một cỗ thâm trầm nghịch loạn ma tính từ trên bóng người này, chiến thiên đấu địa, dường như một khi ra tay, sẽ quấy đến mức thiên địa lật ngược.

“Trương nhị thúc, ngày đó rốt cuộc trong nhà huynh trưởng ta đã xảy ra chuyện gì? Ngươi lại nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, kính xin nói ra!”

Đang lúc Trương Cảnh suy tư.

Chỉ nghe nam tử đối diện bỗng dưng mở miệng hỏi.

Chợt Trương Cảnh cũng cảm giác được có một ánh mắt hung lệ nguyên thủy rơi vào trên người, đúng là ép đến mức mình không thể động đậy.

Hơn nữa.

Khi âm thanh rơi xuống.

Ma tính đáng sợ trên người bóng người đối diện đang dùng tốc độ cực kỳ khoa trương sinh trưởng lớn mạnh.

Vào chỗ ngồi.

Trương Cảnh sửng sốt.

“Trương nhị thúc... Người này nói là mình?”

Hắn không khỏi cúi đầu, sau đó ánh mắt chợt lóe.

Cho đến lúc này.

Trương Cảnh Phương mới chú ý tới, quần áo trên người mình vậy mà không biết biến thành vải thô áo bào xám từ khi nào, nhìn qua vô cùng cũ nát.

“Vũ nhị gia, ngài là người tu hành, cần gì chấp nhặt với một phàm nhân nho nhỏ như ta? Ta thật sự không có lừa ngài, tôn huynh trưởng thật sự là bệnh chết.”

“Việc này mọi người đều rõ ràng. Ngài nói đúng không, Trương nhị thúc.”

Bên tay phải.

Sắc mặt của một nam tử trung niên hoảng sợ nói, đồng thời còn không quên kéo Trương Cảnh bên cạnh xuống nước.

Tiếng nói truyền tới bên tai.

Trương Cảnh sợ hãi cả kinh.

“Võ nhị gia? Huynh trưởng bệnh chết...”

Ánh mắt hắn không khỏi đảo qua mấy người khác đang vây quanh bàn.

Một nữ tử tuấn tú dung mạo xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt tiều tụy bỗng dưng đập vào mắt.

Bên cạnh nàng ta.

Rõ ràng là một bà lão sáu mươi tuổi, bộ dạng đứng ngồi không yên.

Cảnh này.

Trương Cảnh nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

“Hỏng rồi! Võ Đại Lang kia vẫn là đã chết, hơn nữa sao ta lại vô duyên vô cớ làm diễn viên quần chúng? Không đúng, nói như vậy, tôn Cự Ma ngồi đối diện kia là Võ Tòng?”

Trong lòng hắn tràn đầy kinh ngạc.

Nửa canh giờ sau.

Soạt soạt!

Trương Cảnh đi từng bước trên con đường hoang tàn cũ nát.

Mọi thứ trong tầm, so sánh với lúc mình rời đi, đều đã trở nên hoàn toàn khác.

Hoặc chỉ đơn giản là nói.

Một tòa Tam Nguyên thành to như vậy, mấy trăm triệu người, giờ phút này đã bị một vị nào đó dùng thủ đoạn Thông Thiên thay thế toàn bộ, hóa thành một sân khấu thật lớn.

Hắn bất giác ngẩng đầu lên.

Một ngôi sao quỷ dị lóe ra ma quang màu đỏ sậm, đang treo cao trên trời.

Lặng lẽ thay thế mặt trời.

“Thú vị, dưới mắt rất nhiều đại năng của Thái Ất đạo môn, vậy mà còn có thể xuất hiện loại chuyện này?”

Nghĩ đến đây.

Trong lòng Trương Cảnh khẽ động.

Nơi mi tâm, một quả Hỗn Độn đạo ấn tràn ngập tử ý chậm rãi hiện lên.

Trong chốc lát.

Hắn cảm giác được sự tồn tại của Lưu Quang Tiên giới.

“Vẫn may, có thể cảm ứng Lưu Quang Tiên giới, chứng minh không có sự tồn tại nào sau lưng nơi đây, hoặc là không thể hoàn toàn ngăn cách lực lượng đạo môn.”

Trong lòng Trương Cảnh không hiểu sao đã ổn định lại.

Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua.

Trương Cảnh ẩn nấp trong huyện thành Dương Cốc này, cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến một màn kịch lớn lên xuống.

Nhưng điều đáng tiếc chính là.

Thân phận của hắn quá bình thường.

Ngoài việc tham gia ngay từ đầu.

Những lúc khác cũng chỉ có thể hóa thành một gã quần chúng vây xem. Thậm chí có lúc còn không vây xem được, chỉ có thể nghe người khác thuật lại bằng miệng.

Hết chương 389.
Bình Luận (0)
Comment