Khúc Quân Hầu cũng không có khách khí, thẳng thắn nói.
Trên mặt hắn vốn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giờ phút này bất giác hiện ra biểu tình nghiêm túc.
Nghe vậy.
“Quả nhiên!”
Trương Cảnh thầm nghĩ trong lòng, sắc mặt đồng dạng nghiêm túc.
Hắn biết điều đó.
Lần này nhất định là đối phương có chuyện mới lên Tam Bảo Điện.
“Ồ? Sư đệ kính xin nói thẳng.”
Ánh mắt Trương Cảnh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh như vực sâu.
“Sư huynh có còn nhớ, lúc trước ở Kiêu Vân Bí Cảnh, sư đệ đã từng đề cập với ngươi một nơi đại cơ duyên? Bây giờ đã đến thời cơ tiến vào.”
…
…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
“Minh Dạ giới, một ngoại thế giới tàn phá bị che dấu, thần thánh chôn xác địa, sinh linh mạnh nhất trong đó chỉ có Pháp Tướng Cảnh?”
“Bên trong không thiếu tiên thiên thần vật, còn có bản nguyên kết tinh...”
Trương Cảnh suy tư một chút về lời giới thiệu của Khúc Quân Hầu, trong lòng không khỏi có chút động tâm.
Nếu đối phương nói không sai.
Cái gọi là Minh Dạ Giới này, thật đúng là đáng để mình đi một chuyến.
Cho dù là tiên thiên thần vật, hay là bản nguyên kết tinh, đều có tác dụng lớn lao đối với hắn, trực tiếp có thể làm cho thiên phú thần thông Thái Nhất Thiên Cương chư thần bổn mệnh giới nhanh chóng diễn hóa viên mãn.
Nhất là bổn nguyên kết tinh.
Thứ này vô cùng quan trọng bất kể đối với ngọc phù, hay là Tiên chủng, hoặc là thăng cấp các loại kỹ năng thần thông của mình mà nói.
Có thể nói.
Nếu như bản nguyên kết tinh đầy đủ.
Thậm chí Trương Cảnh có thể dựa vào bổn nguyên lực cứng rắn, trực tiếp vượt qua kim đan cùng pháp tướng, nhất cử đi vào Hợp Đạo cảnh, trở thành một đệ tử chân truyền, tham dự vào trong danh sách cạnh tranh đạo môn.
Chỉ là…
Dường như nhận ra điều gì đó.
Hắn mạnh mẽ đè nén ý động trong lòng, nhìn về phía Khúc Quân Hầu, ánh mắt vô thức hiện lên một tia nghi hoặc.
Tên này làm sao biết Minh Dạ Giới ở bên ngoài vực? Hơn nữa còn nắm giữ rõ ràng tình huống này.
“Chuyện lạ.” Trương Cảnh thầm nghĩ.
Hắn bất giác nhìn về phía đối phương, như có điều suy nghĩ hỏi: “Khúc sư đệ, đừng trách sư huynh nhiều lời, không biết ngươi làm sao biết sự tồn tại của Minh Dạ giới?”
“Cái này...”
Nghe vậy.
Trên mặt Khúc Quân Hầu không khỏi lộ ra một tia khó xử.
“Sư huynh, chuyện này liên quan đến một phần đại cơ duyên mà sư đệ đạt được ở hạ giới, thật sự là không tiện báo cho biết. Nhưng sư đệ có thể cam đoan, lời nói hôm nay có liên quan đến Minh Dạ giới tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.”
Nói dứt lời.
Chú ý tới sự do dự trên mặt Trương Cảnh.
Hắn cắn răng, trực tiếp hạ quyết tâm, thẳng thắn nói: “Không giấu sư huynh, Minh Dạ giới có một cơ duyên đặc thù liên quan đến đạo tu hành của sư đệ, đi càng sớm càng tốt. Nhưng một mình sư đệ thật sự có chút giật gấu vá vai, bất đắc dĩ mới mời sư huynh đi cùng.”
“Sư đệ lấy đạo tâm thề, lần này tuyệt không có chút ác ý, nếu không sẽ khiến cho tu vi của sư đệ cả đời không được tiến thêm!”
Nghe những lời này.
Nhất là sau khi nhìn thấy đối phương lấy đạo tâm thề, Trương Cảnh biết Khúc Quân Hầu nói không sai.
Một trái tim treo lơ lửng cũng dần dần thả lỏng.
“Vậy Khúc sư đệ, chúng ta đi tới Minh Dạ giới như thế nào?”
Hắn cười hỏi.
…
…
Cùng lúc đó.
Linh Xu Tiên Thành cách đạo tràng ba ngàn hai trăm dặm.
Cửa hàng tượng đất Trương Ký.
Trung niên áo bào vàng Trương Cảnh ở phía sau quầy bỗng dưng mở to mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia hào quang có hứng thú.
“Minh Dạ Giới? Thật thú vị.”
Giây tiếp theo.
Chỉ thấy hắn vươn một tay ra, bắt đầu bấm một đạo pháp quyết phức tạp.
Trong chốc lát, có một đạo mênh mông bất định, phân nhánh ngàn vạn hư ảnh trường hà, bị hắn dẫn dắt đi ra từ trong tối tăm.
Sắc mặt Trương Cảnh lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Không lâu lắm.
Thấy sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Trong lòng cảnh giác thêm!
Một mảnh sương mù, không nhìn thấy gì hết. Nếu đi chuyến này, chỉ sợ vô cùng hung hiểm! Nhưng rõ ràng Khúc sư đệ nói sinh linh mạnh nhất Minh Dạ giới chỉ là Pháp Tướng Cảnh , hắn đã dùng đạo tâm thề, tất nhiên sẽ không nói dối.”
Chẳng lẽ là thôi diễn sai?
Bằng không dựa vào thực lực trước mắtc của mình, vẻn vẹn Pháp Tướng Cảnh , hẳn là không đến mức hung hiểm như thế mới đúng.
Nghĩ đến đây.
Trong lòng Trương Cảnh khẽ động.
“Lục Hào Thần Diễn • cấp hai (11,1 vạn/156 vạn)”
Đặc tính kỹ năng: Mạng Hà Phản Ảnh (Tiên)
Tin tức kỹ năng của Lục Hào Thần Diễn bỗng dưng hiện lên trong lòng.
Hắn lắc đầu.
Mình dựa vào đặc tính kỹ năng của Lục Hào Thần Diễn Mệnh Hà Phản Ảnh nhìn trộm một kết quả suy diễn của Vận Mệnh Trường Hà, xác suất đại khái là không sai.
Huống hồ loại chuyện này, đương nhiên là phải thà tin có chứ không tin không có.
Thế đấy.
Có lẽ Minh Dạ giới đã xảy ra biến cố nào đó, cho nên mới có sự khác biệt với những gì Khúc sư đệ nói?
Trương Cảnh âm thầm suy đoán.
Suy nghĩ một lát.
Hung hiểm thì hung hiểm, nhưng cũng không phải là kết cục đại hung phải chết. So với thu hoạch lần này, chút nguy hiểm này vẫn đáng giá mạo hiểm.
Cũng được, cầu phú quý trong hiểm nguy. Lần này phải đi một chuyến!
Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.
Hoàng bào Trương Cảnh nửa nằm ở phía sau quầy bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt nhanh chóng khôi phục thành bộ dạng ban đầu, khí tức mênh mông vô biên trên người chợt lóe rồi biến mất.
Giây tiếp theo.
Một tia Minh Hoàng độn quang từ Linh Xu Tiên Thành bay thẳng về đạo tràng núi Linh Xu.
…
…
Cung Thanh Cảnh.
“Cửu Thiên Thập Địa Yểm Thân Quyết? Che lấp ngăn cách đạo tắc trong cơ thể bản thân, nhưng chỉ có thể dùng cho Kim Đan Cảnh cùng Pháp Tướng Cảnh ?”
Trương Cảnh thưởng thức bạch ngọc giản thuần khiết trong tay.
Trong đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ suy tư.
Bộ pháp môn này tính nhắm vào không khỏi quá mạnh mẽ, thật giống như đặc biệt cố ý xuất hiện bởi vì lần này mình và Khúc sư đệ đi tới Minh Dạ giới.
“Xem ra Khúc sư đệ còn có bí mật.”