Mà giữa ma quỷ và tu sĩ, giữa tu sĩ và tu sĩ, hoặc còn có giữa ma quỷ và ma quỷ, ăn thịt lẫn nhau, nuôi sống lẫn nhau.
Minh Dạ Giới này nghiễm nhiên là một nông trường cực hỗn loạn.
Đang lúc mấy người nói chuyện.
Dường như cảm nhận được điều gì đó.
Trương Cảnh xoay người, trực tiếp nhìn về phía cửa lớn, cao giọng nói: “Hai vị, nếu đã đến, sao không hiện thân gặp mặt?”
Ý là sao?
Nghe được giọng nói của Trương Cảnh.
Ba người khác trong phòng bỗng nhiên chấn động, đồng loạt nhìn về phía cửa lớn.
Mà ở trong ba người.
Nữ tử lạnh lùng không tự chủ được nghĩ đến lời dặn dò của An Cố Tín đại nhân, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Ầm!
Ngoài cửa chợt bộc phát ra ngàn vạn tia hào quang màu đỏ tươi không rõ.
Một lúc.
Trong thành quận Mông Dương bị màn đêm bao phủ, dường như đột nhiên dâng lên một mặt trời đỏ tươi, sát khí lạnh như băng tràn ngập Tây Chu, cuốn theo từng trận sát cơ khát máu thâm trầm.
“Phong huynh, Đồ mỗ bất tài, muốn thỉnh giáo một phen.”
Thanh âm bén nhọn tràn ngập ý vị điên cuồng bỗng dưng vang vọng trong bầu trời đêm.
Sau đó.
Một đạo bao bọc trong huyết quang vặn vẹo như giao, đồng thời bên ngoài thân thể mọc ra bóng dáng quái dị của tiểu xà đỏ tươi rậm rạp, trong nháy mắt xuyên qua khoảng cách mấy trăm trượng, giống như di hình đổi bóng, trực tiếp đi tới trước người Trương Cảnh.
Nơi đi qua.
Đất đá, tường gạch, cỏ cây thậm chí kim thiết, tất cả bị ăn mòn ra trăm ngàn lỗ hổng, toát ra đại lượng khói xanh.
Xì! Xì!
Nương theo tiếng rắn kêu như thủy triều.
Đồ Nhân Hùng nhẹ nhàng vỗ một chưởng vào ngực Trương Cảnh đang sững sờ tại chỗ, tràn ngập sức mạnh ăn mòn kịch độc đồng thời bao phủ ba người khác trong phòng.
Trong ánh mắt hắn hiện lên một tia hưng phấn.
Mà ở cách đó không xa.
Tông Hoành vốn còn có chút lo lắng, nhìn thấy phía sau màn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau một khắc, hắn không tự giác nheo mắt lại.
“Chờ một chút, Phong huynh dễ dàng đắc thủ như vậy, ta hoàn toàn không có xuất khí lực gì. Dựa theo tính cách của hắn, làm sao còn có thể phân huyết nhục họ Phong này cho ta? An huynh vẫn muốn giết chết hắn, không bằng...”
Mà giờ phút này.
Nhìn khói độc cuồn cuộn đến, bao gồm lãnh diễm ba người nữ tử ở trong nước, trong ánh mắt đồng loạt hiện lên một tia tuyệt vọng.
Người ra tay chính là Đồ Nhân Hùng đại nhân!
Lại có ai có thể cứu bọn họ?
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Một tia quang huy sương mù bỗng dưng hiện lên trên người Trương Cảnh, chợt nhanh chóng khuếch tán ra.
“Tâm Tượng Vô Gian – Cấp 2 (21 vạn/156 vạn)”
Đặc tính kĩ năng: Hư Vọng Tâm Chướng (Tiên)
Trong giây lát.
Chỉ thấy gian phòng của Trương Cảnh, bao gồm ba người trong phòng, trong nháy mắt dường như tiến vào một chiều không gian khác, trở nên như ẩn như hiện.
Khi thì cực gần, có thể với tới. Khi vô cùng xa, chỉ có thể nhìn không thể tiếp xúc.
Cảm giác thác loạn điên cuồng mãnh liệt đến cực hạn.
Làm cho người trông thấy một màn này khó chịu hộc máu.
Một kích thất bại!
Đồ Nhân Hùng lập tức sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin.
“Đây chính là lực lượng bắt nguồn từ ma sao? Quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Tốt! Tốt! Nếu ăn hắn, ta cũng có thể có được lực lượng khủng bố như vậy. Ha ha~”
Trong lòng hắn lẩm bẩm nói.
Huyết quang trong đôi mắt đỏ tươi đột nhiên trở nên vô cùng tràn đầy.
“Bản lĩnh của Phong huynh tốt, nhưng…Ngươi có thể duy trì trạng thái này bao lâu đây? Đừng giãy dụa nữa.”
Đồ Nhân Hùng điên cuồng cười to một tiếng, trong tay bỗng dưng xuất hiện một tảng đá rỉ sét loang lổ.
Tảng đá này nhìn như bình thường không có gì lạ.
Nhưng mà trong nháy mắt xuất hiện, có từng đợt từng đợt sương mù mục nát quỷ dị sinh ra xung quanh.
Quỷ vật Hủ Ma Thạch! Thứ này sao còn ở quận Mông Dương?
Không xa lắm.
Đồng tử An Cố Tín co rụt lại, sau đó khàn cả giọng hô: “Đại nhân, chạy mau!”
Đi cùng tiếng kêu gào tràn ngập hoảng sợ của An Cố Tín.
Một luồng tiên quang minh hoàng bỗng dưng từ đầu ngón tay Trương Cảnh phun ra.
Tiên quang vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt áp đảo huyết quang đầy trời, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Mậu Thổ Huyền Hoàng Tiên Quang!
Sau một khắc.
Chỉ thấy không gian thần dị doTâm Tượng Vô Gian thần thông tạo ra hơi lấp lóe.
Luồng Mậu Thổ Huyền Hoàng Tiên Quang từ ngón tay Trương Cảnh kia bỗng nhiên tan biến, chốc lát lại xuất hiện phía sau đầu Đồ Nhân Hùng đang điên cuồng, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống.
Chỉ một thoáng.
Huyết quang trên thân đối phương liền yếu ớt tựa như bọt biển, bắt đầu ầm ầm tan vỡ.
Tiên quang bên trong.
Mơ hồ có địa khí vô biên bốc lên, đủ loại sơn mạch chi lực lưu chuyển không chừng. Trong lúc nhất thời, vậy mà cho người ta cảm giác đáng sợ tựa như ngưng tụ trọng lượng của mấy trăm ngàn sơn mạch.
Nặng nề đến không thể tưởng tượng nổi.
Tiên quang từ khi xuất hiện ở đầu ngón tay Trương Cảnh, đến khi rơi vào đỉnh đầu Đồ Nhân Hùng, trước sau chưa tới chớp mắt!
Thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Một nửa thân thể của Đồ Nhân Hùng đã bị ép thành bột mịn.
Đinh!
Khối hủ ma thạch trong tay đối phương nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Rơi vào trong tai mọi người, giống như tựa như sấm sét nổ vang, chấn nhiếp tâm thần.
Tâm Tượng Vô Gian lĩnh vực bị Trương Cảnh lặng yên thu hồi.
Tất cả mọi thứ đều khôi phục như thường.
Căn mộc trúc hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí tìm không thấy bất kỳ dấu vết giao chiến nào.
Chỉ có viện tử bị ăn mòn lỗ chỗ, cùng với một thân thể tàn khuyết được Trương Cảnh cố ý lưu lại, giống như im lặng nói ra điều gì.
Tầm mắt không tự giác quét qua nửa chân trúc còn lại của ghế Thái sư.
"Đáng tiếc viện tử của ta còn có cái ghế kia, sớm biết liền dùng Tâm Tượng Vô Gian thần thông bao trùm lên viện tử. Đồ Nhân Hùng cái tên này, thực lực mặc dù yếu, nhưng bàn về phá hoại, thật đúng là thạo nghề."