Một thân ảnh văn vẹo che dấu trong bóng đêm, thấy không rõ khuôn mặt bỗng dưng xông vào tầm mắt.
Khí tức khủng bố trên người đối phương phát ra, đúng là khiến cho hắn có một loại cảm giác dừng suy nghĩ.
Còn chưa đứng vững.
An Cố Tín liền cảm giác được một đạo ánh mắt đáng sợ rơi lên người mình.
"An Cố Tín đúng không? Tên Phong Vô Ngu kia, ngươi biết được bao nhiêu, đềunói ra đi. " Thanh âm giống như từ Cửu U truyền đến chợt vang lên bên tai hắn.
Thân thể An Cố Tín bỗng dưng run lên, chợt cẩn thận từng li từng tí nói.
"Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ chỉ là biết vị đại nhân kia gọi Phong Vô Ngu, những cái khác không rõ ràng."
"Có biết hắn có những năng lực nào không?
"Cái này... Cái này thuộc hạ cũng không rõ lắm, "An Cố Tín sợ hãi rụt rè nhìn đạo thân ảnh trước mắt, thần sắc sợ hãi nói: "Không dối gạt đại nhân, thuộc hạ chỉ là tu sĩ cấp tướng nho nhỏ, làm sao có thể dò xét năng lực đám đại nhân?"
Đang khi nói chuyện.
Trong lòng hắn theo bản năng hiện lên thân ảnh Trương Cảnh, cùng với tiên quang hoàng sắc đáng sợ mà đối phương sử dụng lúc đánh chết Đồ Nhân Hùng.
An Cố Tín cũng không tính nói ra chuyện này.
Dù sao, đại nhân cũng xem như ân nhân giúp tiểu muội mình báo thù, sao hắn có thể làm ra chuyện lấy oán trả ơn?
"Dò xét không được? Cái này dễ xử lý."
Tiếng nói tràn ngập ác ý chậm rãi nhúc nhích trên da đầu.
Trong lòng An Cố Tín bỗng dưng sinh ra một tia hàn ý khủng bố, hắn lấy lại tinh thần, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía trước.
Trong tầm mắt.
Cái cổ của đạo nhân ảnh kia đột nhiên nhanh chóng dài ra, một cái miệng khổng lồ dữ tợn càng lúc càng lớn, tựa như vực sâu không đáy, cuối cùng chiếm cứ hết thảy tầm nhìn của hắn.
Sau một khắc.
Bên trong điện bắt đầu vang vọng tiếng nhấm nuốt làm người ta sởn gai ốc, một tiếng tiếp một tiếng, tựa như muốn đem máu thịt trong miệng mài thành bột mịn mới bỏ qua.
Sau đó hai đạo thân ảnh dữ tợn như yêu ma đột ngột xuất hiện ở bên cạnh.
"Hắc Giác Vương, như thế nào?
Một đạo nhân ảnh trong đó trực tiếp mở miệng hỏi, trong lời nói mang theo một tia tò mò. Mà đạo nhân ảnh còn lại thì là đồng dạng nhìn thằng vào Hắc Giác Vương đang nhấm nuốt.
"Đa Mục Vương, vũ Phong vương!"
Nhìn thấy người tới.
Hắc Giác vương đầu tiên là cười chào hỏi, sau đó thấy hắn lắc đầu, nói:
"Xác định rồi, hiệu quả tăng lên rõ ràng kém xa nuốt yêu ma.'
"Như vậy sao?
Đạo thanh âm vừa mở miệng hỏi, trên người bỗng dưng mở ra từng con mắt lóe lên mục quang tham lam quỷ dị, giọng nói lại bình tĩnh vô cùng.
"Xem ra dị biến xuất hiện trên người tu sĩ nhân tộc một tháng trước, chủ yếu là nhằm vào yêu ma mà sinh ra. Chẳng lẽ là ám hiệu của Thiên Đạo, muốn chúng ta diệt trừ nuốt chửng toàn bộ yêu ma, hoàn toàn nghênh đón thời đại nhân tộc sao?
"Nên là như thế!"
Lúc này, Vũ Phong Vương một mực trầm mặc bỗng dưng điên cuồng mở miệng nói:
"Một tháng qua, chúng ta đã khảo nghiệm qua tu sĩ các cấp bậc, kết quả không khác nhau chút nào. Vô luận là cấp binh tốt thấp nhất, hay là cấp quân vương, nuốt ăn yêu ma đối tu vi tăng lên hiệu quả càng ngày càng đáng sợ. Điều này tất nhiên là Thiên Đạo xem trọng, nhân tộc bọn ta trong núi thây biển máu của yêu ma hoàn thành lột xác, trở thành Thiên Địa chi chủ !"
"Chính là cơ hội chúng ta đột phá rào cản quân vương cảnh, tấn chức sinh mệnh cao cấp hơn!"
Thanh âm hạ xuống.
Trong đại điện lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí lại là dần dần hừng hực.
Thật lâu sau.
"Đúng rồi, Hắc Giác, vừa rồi có thu được tin tức của Phong Vô Ngu không?"
Giống như mới phản ứng tới, hưng phấn trên mặt Đa Mục Vương biến mất, lại lần nữa nhìn về phía đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy.
Trên mặt Hăc Giác Vươn lập tức hiện lên vẻ thả lỏng, không chút nào để ý nói:
"Đa Mục Vương yên tâm, kẻ này mặc dù lai lịch bí ẩn, nhưng thực lực và thủ đoạn lại không đáng để lo. Theo ta thấy, lo lắng trước đó hoàn toàn dư thừa. Dưới mí mắt nhiều quân vương như vậy, cho dù hắn chạy đến kinh thành, cũng tuyệt đối không lật nổi sóng gió gì."
"Đã như vậy, ta liền yên tâm."
Đa Mục Vương như trút được gánh nặng nói:
"Tính toán tháng ngày, Thiết Mã công chúa của bộ lạc Bắc Nguyên Vương Tộc Phù Đồ cùng với tân phò mã của nàng, Chư Minh, hôm nay cũng nên đến kinh thành. Lúc này, tuyệt đối không thể có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn phát sinh, làm tổn hại uy nghiêm Đại Âm ta."
"Chúng ta đã biết."
Hắc Giác Vương và Vũ Phong Vương đều nghiêm túc nói.
Nhưng mà vừa dứt lời.
Ba người giống như đột nhiên phát giác được cái gì, không hẹn cùng nhìn về phía ngoài đại điện.
Trong tầm mắt.
Một đạo thân ảnh trẻ tuổi hoàng bào lặng yên xuất hiện, khu vực quanh thân bao phủ một tầng hào quang mê mông như mộng như ảo, làm cho đối phương nhìn qua giống như không ngừng xuyên qua giữa hiện thực và hư ảo
Chỉ trong chớp mắt.
Đạo thân ảnh này liền không coi ai ra gì vượt qua đại môn, đi vào đại điện.
"Ba vị đại nhân chính là Ty chủ Trấn Ma Ty đi, tại hạ bất tài, mong muốn lĩnh giáo một phen. Không biết vị nào nguyện ý xuất thủ trước, hoặc là ba vị cùng nhau Trương cảnh nho nhã lễ độ hỏi, trong tiếng nói lộ ra một tia ôn hòa .
Trương Cảnh nho nhã lễ độ hỏi, trong giọng nói lộ ra một tia ôn hòa.
Cửa đông kinh thành.
Đoàn người qua lại chen chúc.
Tiếng nói chuyện, tiếng la khóc, tiếng cười, thậm chí tiếng rao hàng của người buôn bán nhỏ, trực tiếp nối thành một mảnh, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Bỗng nhiên.
Đạp đạp. . .
Một trận tiếng bước chân nặng nề vang lên, lập tức che giấu tiếng huyên náo.
Trong lúc nhất thời.
Tất cả người đi đường biến sắc, sau đó không dám chậm trễ, đều nhanh chóng chạy sang hai bên, nhường ra con đường rộng lớn.
Ước chừng sau hơn mười tức.
Một đội mấy trăm thân ảnh uy nghiêm mặc hoàng kim giáp trụ, tay cầm thương, bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.