Nương theo Thọ Thần thi linh giảng thuật trước mắt, toàn bộ chân tướng Minh Dạ giới dần dần hiện ra ở mặt nước trước mắt Trương Cảnh.
“Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Lão già ngẩng đầu, một ánh mắt mang theo mong đợi không hiểu xuyên thấu hắc vụ, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt Trương Cảnh.
“Xin hỏi tiền bối.”
Trương Cảnh chắp tay, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, lập tức thẳng thắn hỏi: “Vì sao trong thần thi này lại sinh ra yêu ma quỷ dị như vậy?”
Giờ phút này hắn không còn căng thẳng như trước nữa.
Trong lòng Trương Cảnh hiểu được, vị trước mắt này, tất nhiên là có việc cầu chính mình, nếu không quả quyết sẽ không đặc biệt đưa mình đến nơi này, còn mạc danh kỳ diệu nói ra tình hình Minh Dạ giới.
Theo tình huống hắn nắm giữ trước mắt.
Cuộc chinh phạt giữa nhân tộc và yêu ma ở thế giới này, thực chất chính là cuộc tranh đấu giữa vị Phúc Thần đoạt xá Khúc Quân Hầu và thi linh Thọ Thần trước mắt, còn có thi linh Lộc Thần khác.
Một phương muốn sống lại, hơn nữa muốn thôn phệ Thọ Lộc chi đạo, nhất cử đúc thành Thiên Tiên chi cơ.
Sau đó lại hóa thành Khúc Quân Hầu, trở về Huyền Hoàng Giới Thái Ất Vô Lượng Đạo Môn, từ đó tiên đạo Vô Lượng.
Mà một phương khác, lại là bản năng phản kháng Phúc Thần ăn mòn, cho nên lấy thi thể diễn sinh yêu ma, để xóa diệt Nhân tộc, từ đó làm suy yếu một nửa thần hồn của Phúc Thần.
Chờ đã!
Dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Cả người Trương Cảnh bỗng dưng ngây ngốc tại chỗ.
Nếu là như vậy, vậy tại sao lúc trước Khúc Quân Hầu, hoặc là nói một nửa thần hồn ý thức của Phúc Thần, lại cực lực để cho mình tiến vào Minh Dạ giới? Chẳng phải là vô ích tăng thêm vài phần biến số cho kế hoạch phục sinh đoạt xá của hắn sao?
Mưu đồ năm tháng xa xưa như vậy.
Trương Cảnh không tin vị Phúc Thần kia lại không khôn ngoan như thế. Chẳng lẽ…hắn thật sự muốn đoạt xá mục tiêu, là chính mình?
Trong lòng hắn chợt nảy sinh một ý niệm hoang đường.
Nhưng mà càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý.
Nếu không thật sự không giải thích được cách làm của Phúc Thần.
“Là nhìn trúng thân phận đệ tử chân truyền của ta, hay là thiên phú, hoặc là cả hai?”
Trương Cảnh có chút dở khóc dở cười nghĩ đến.
Đồng thời trong lòng thản nhiên sinh ra một tia may mắn… cũng may lần này mình phân thân tới.
Đang lúc suy tư.
“Cái này cũng không rõ ràng lắm, dù sao từ khi ta có trí nhớ, trên thần thi còn sót lại một cỗ lực lượng ô nhiễm cực kỳ khủng bố, yêu ma thai nghén cũng bị ô nhiễm. Có lẽ lúc trước Thọ Thần và Lộc Thần ngã xuống, có liên quan đến cỗ lực lượng này.”
Có lẽ Phúc Thần biết một ít.
Lão già lắc đầu, trong giọng nói mang theo một chút không xác định.
Nghe đây.
Trương Cảnh cũng dứt khoát không hỏi nhiều nữa.
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía đối phương, gằn từng chữ hỏi: “Kính xin tiền bối chỉ rõ, lần này tìm vãn bối có gì phân phó?”
Không khí đột nhiên rơi vào yên lặng.
Thật lâu sau.
“Tiểu tử kia, chúng ta làm giao dịch, thế nào?”
Lão già đột nhiên sâu kín nói: “Chuyện cho tới bây giờ, tên Phúc Thần kia sống lại đã biến thành định số, cho dù là ta hay là lộc thần, đều không có sức lực ngăn cản.”
Nói hết đi.
Đối phương lần thứ hai bao hàm chờ mong liếc mắt nhìn Trương Cảnh, nói tiếp: “Ta cho ngươi một đạo Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh còn sót lại trong thần thi, làm điều kiện, sau đó ngươi trợ giúp lão hủ ngăn cản Phúc Thần hóa thân cùng với việc hắn dẫn dắt đám quân vương cấp nhân tộc.”
Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh ?
Trong lòng Trương Cảnh khẽ động, nhưng biểu tình trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Tiền bối, xuyên giới truyền tống trận đã bị Phúc Thần phá hư, thiếu hụt bản nguyên kết tinh, khiến cho bây giờ vãn bối bị vây ở Minh Dạ giới. Chỉ sợ một khi Phúc Thần sống lại, cũng khó bảo toàn mạng nhỏ của vãn bội, cầm một đạo Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh của ngài thì có ích lợi gì đâu?”
Hắn bất động thanh sắc nói.
Lão già đầu tiên là trầm ngâm một phen, chợt trầm giọng nói: “Ngươi mang theo nó, đi vào cấm địa cực Đông Hải, chỗ Lộc Thần hẳn là có thứ ngươi muốn.”
Âm thanh rơi xuống.
Một mảnh kim hồng đào hoa lớn nhỏ hiện ra từ hư vô, sau đó nhẹ nhàng rơi vào trên tay Trương Cảnh.
Thật đúng là có!
Trong lòng Trương Cảnh bỗng dưng hiện lên một tia hưng phấn nhàn nhạt.
“Vãn bối đã biết, đa tạ tiền bối!”
“Được!” Lão giả hài lòng gật đầu.
Trong chốc lát.
Một đạo vật thập phảng phất từ ức vạn vạn đạo thần quang thuần trắng đan xen chậm rãi xuất hiện ở trước mắt Trương Cảnh, hình thái biến hóa bất định, vừa thật vừa ảo, khi thì hóa thành người, khi lại hóa thành các loại mộc điểu ngư trùng, thoạt nhìn thật là kỳ dị.
“Đây là…Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh? Tiền bối ngài cứ như vậy cho ta, cũng không sợ sau khi vãn bối đi ra ngoài, trực tiếp mặc kệ những người của Phúc Thần kia?”
Trương Cảnh cười tiếp nhận Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh .
“Ha ha!”
Nghe vậy, lão già không khỏi phát ra một đạo tiếng cười vui sướng.
“Tiểu tử kia, ngươi có thể chạy đi đâu? Hơn nữa, không phải ngươi còn muốn dùng đến tín vật của ta sao?”
Câu nói cuối cùng của đối phương đặc biệt ý vị thâm trường.
Trong lòng Trương Cảnh không khỏi căng thẳng.
…
…
Nửa canh giờ sau.
Trên mặt đất tràn ngập hắc vụ.
Bóng người cao ngất mặc hoàng bào của Trương Cảnh đang tiến về phía trước, bước đi nhìn như thong thả, thật ra tốc độ nhanh tới cực điểm.
Cảnh tượng tu sĩ và yêu ma chém giết không ngừng hiện lên bên cạnh.
Trong đó có người không địch lại yêu ma, mắt thấy sẽ bị yêu ma nuốt chửng, nhưng Trương Cảnh cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua, chưa từng dừng lại nửa hơi.
“Nếu như Thọ Thần thi linh không gạt ta, trợ giúp Nhân tộc chẳng khác nào trợ giúp Phúc Thần, đây thật đúng là thế sự dễ thay đổi. Nhưng đứng về phía yêu ma tàn sát tu sĩ Nhân tộc cũng không hợp ý ta.”
Hai bên không giúp được nhau.
Hiện tại hắn đã không muốn yêu ma tâm hạch gì nữa, thầm nghĩ trước khi Phúc Thần động thủ với mình, nhanh chóng rời khỏi Minh Dạ giới, bảo trụ cỗ phân thân này, cùng với Tiên Thiên Nguyên Thọ Chi Tinh trong tay.