Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 439 - Chương 439. Thoái Biến Ma Đao (2)

Chương 439. Thoái biến ma đao (2)
Chương 439. Thoái biến ma đao (2)

Như vậy kết cục bên trong Lộc Thần thi linh, có thể tưởng tượng được.

“Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?”

Trong ánh mắt Trương Cảnh hiện lên vẻ suy tư.

Trước đây Thọ Thần cho ra phương pháp rời đi, nương theo Lộc Thần thi linh ngã xuống, đã không còn ý nghĩa.

Mà Phúc Thần kia.

Sau khi ăn xong Lộc Thần, hiển nhiên đã tập hợp đủ ba đạo Phúc Lộc Thọ.

Dựa theo thuyết pháp Thọ Thần thi linh lúc trước, đối phương có thể sẽ bắt đầu ngưng tụ nửa bước Thiên Tiên đạo quả, cũng coi đây là dẫn, tụ hợp một nửa thần hồn khác, tiện đà hòa toàn sống lại.

Về phần đoạt xá thì phải thi hành khi thần hồn hoàn chỉnh, như thế mới có thể viên mãn vô lậu.

Trong nháy mắt.

Ánh mắt Trương Cảnh đột nhiên trở nên sáng ngời.

Dường như cũng không phải là không có hy vọng!

“Trong thời gian ngắn như vậy, trước khi ngưng tụ Thiên Tiên đạo quả, Phúc Thần ngại thân thể Khúc Quân Hầu sư đệ, tu vi không dậy nổi cũng chính là Pháp Tương Cảnh. Mà dưới sự gia trì của Trảm Tiên Ma Đao, chưa chắc ta đã không có cơ hội.”

“Nếu đối phương muốn đoạt xá, chứng tỏ vẫn phải mượn thân phận đệ tử đạo môn tu hành. Nói cách khác, trong tay hắn tất nhiên còn có bổn nguyên kết tinh chữa trị Truyền Tống trận.”

Trương Cảnh thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ cần có thể xử lý tên Phúc Thần kia, cỗ phân thân này có thể bảo trụ, còn có thể mang về một lực lượng bổn nguyên lớn, cùng với tiên thiên thần vật.

Hắn không khỏi nhớ tới kho báu tai ách của Đại Âm.

Loại tình huống trước mắt này, mỗi một ngày nói không chừng đều có khó có thể đếm được yêu ma tâm hạch cùng với quỷ vật tồn vào trong đó.

Nhưng trước đó.

Thái Thượng Hồng Nghiệp Trảm Tiên Ma Đao nhất định phải lột xác thành tiên bảo mới được.

Dù sao Trương Cảnh cũng không dám cược, lúc này tu vi Khúc Quân Hầu có thể dừng lại ở Kim Đan cảnh hay không.

Sau khi hít một hơi thật sâu.

Hắn bỗng nhiên nhìn về phương bắc, trong mắt hiện lên một tia quyết ý.

Nhưng chính là nửa tháng trôi qua.

Ngày này.

Trương Cảnh lẳng lặng nhìn khung cảnh hoang dã cằn cỗi mênh mông vô bờ trước mắt, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ kinh dị.

Ở dưới chân hắn, rõ ràng là tuyến phân giới mà mắt thường cũng có thể thấy được rõ.

Phía sau là ruộng tốt màu mỡ ngàn dặm, xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng. Mà ở trước người, lại đột nhiên biến thành một địa vực hoang vu, băng tuyết bao phủ, quái thạch lởm chởm, cỏ cây thưa thớt.

“Bắc Nguyên! Thật đúng là không gọi sai tên.”

Thanh âm chậm rãi hạ xuống.

Trương Cảnh không chút do dự, trực tiếp bước ra một bước, thân hình lóe lên trên mặt đất, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Không lâu lắm.

Khu vực giao giới giữa Bắc Nguyên và Đại Âm.

Trong một bộ lạc quy mô chỉ có mấy ngàn người tụ tập.

“A phụ, a mẫu!”

Một nữ oa chỉ có bốn năm tuổi, đội mũ đầu hổ vừa dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, vừa nhu sinh địa lớn tiếng la lên.

Trong giọng nói tràn ngập sợ hãi và bất lực.

Trong con ngươi đen kịt của nàng phản chiếu ra hồng quang đầy trời, cùng với từng bóng người dữ tợn.

Tiếng kêu rên, tiếng rít gào, tiếng quát chói tai, đủ loại thanh âm hội tụ cùng một chỗ, có vẻ ồn ào vô cùng, làm cho người ta nghe đến mức đau đầu muốn nứt ra.

Chỉ là khoảnh khắc này thôi.

Ở trước mặt nguy cơ sinh tử, không ai lại chú ý chuyện nhỏ như này nữa.

Tất cả mọi người hốt hoảng chạy trốn, liều mạng tránh né từng đạo dư âm sinh ra do yêu ma và tu sĩ giao thủ.

Trong hỗn loạn.

Một tia tiên quang Minh Hoàng hiện lên.

Bóng người Trương Cảnh chợt xuất hiện.

Ở trước người hắn, một tiểu nữ oa đội mũ trùm đầu hổ nằm ở bên trong một mảnh vũng máu, ánh mắt vậy mà ảm đạm tới cực điểm, máu tươi xối ướt hai tay nhỏ bé đang cầm lấy cái gì.

Đồng thời trong miệng còn đang nhỏ giọng nhắc tới: “A phụ…A mẫu!”

Giọng nói dần dần yếu đi.

Trương Cảnh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khép đôi mắt to mờ ảo của nàng lại.

Giây tiếp theo.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đầu tiên là đạm mạc nhìn chung quanh một cái, sau đó trong lòng khẽ động, nghiệp lực vô tận tràn ngập chung quanh thoáng chốc cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể, bị Trảm Tiên Ma Đao cắn nuốt.

Thần thức từ trên ma đao không ngừng run rẩy xẹt qua, một cỗ cảm giác gần như đột phá cực hạn chợt xuất hiện ở trong lòng.

Trương Cảnh không chút bất ngờ.

Từ cực Đông Hải đi tới Bắc Thượng.

Trên đường đi.

Thanh Trảm Tiên Ma Đao này hấp thu nuốt một lượng nghiệp lực lớn, hơn nữa bản thân nó là do Tiên Thiên Huyết Kim Tinh, Kinh Đô Thiên Thần Sát Linh Bảo Đạo Kinh diệu pháp đúc thành, bản chất cực cao.

Cho tới bây giờ, phẩm chất cũng nên lột xác.

Hoàn hồn.

Trương Cảnh lạnh nhạt cười, chợt có một tia tiên quang sương mù bao trùm toàn thân.

Bóng người của hắn biến mất tại chỗ.

Chỉ có nghiệp lực đầy trời vẫn không ngừng tụ tập.

Dần dần.

Từng luồng từng luồng khí cơ áp lực đến cực hạn bắt đầu khuếch tán ra từng chút, trực tiếp làm cho rất nhiều yêu ma cùng tu sĩ đang giao chiến không tự giác dừng tay lại, nhao nhao căng thẳng không ngừng quét mắt xung quanh.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Một lúc nào đó.

Tranh!

Một đạo đao minh mênh mông bỗng dưng vang lên trong lòng mọi người.

Huyết sắc nghiệp hỏa xông thẳng lên bầu trời.

Đao quang màu đỏ tươi lành bén trực tiếp chém ra một lỗ hổng u ám trên hư không, tràn ngập khí tức cắn người thâm thúy.

Sâu trong Bắc Nguyên.

Gió lạnh thấu xương như đao gào thét quanh năm.

Có thể so với kim thạch, dày tới mấy trăm trượng vạn năm băng thổ bao trùm địa vực rộng lớn mấy ngàn dặm, không có nào sinh linh có thể sinh tồn ở chỗ này, thậm chí ngay cả tung tích yêu ma cũng cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng chỉ trong những ngày gần đây.

Sự yên tĩnh ở sâu trong Bắc Nguyên, lại bị từng bóng người tràn ngập khí tức khủng bố đánh vỡ.

Một tòa tháp lớn chín mươi chín tầng đen kịt đứng sừng sững trên mặt đất trắng như tuyết, mặt ngoài bị bão tuyết vĩnh viễn không ngừng thổi qua ngàn vạn năm mà hình thành dấu vết loang lổ, giống như đang kể ra năm tháng tang thương.

Hết chương 439.
Bình Luận (0)
Comment