Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 471. Ba Người Các Ngươi Ngồi Xổm Không Mệt Sao?

Chương 471. Ba người các ngươi ngồi xổm không mệt sao?
Chương 471. Ba người các ngươi ngồi xổm không mệt sao?

Tình cảm sao? Nhưng rõ ràng hắn không có chút tình cảm nào với Sở Nhan.

Là bởi vì sự phản bội của cặp đôi không quen biết, là bởi vì mất mặt vì việc này, hay là... ghen tỵ?

Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Sau một phen phát tiết.

Trên mặt Lý Tự đột nhiên hiện lên một tia quang mang quỷ dị.

“Ngươi không nói cũng không sao, thật ra chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng. Tiện nhân Sở Nhan kia, là đến Đông Cực Tiên Châu tìm mấy vị sư huynh đệ của ngươi ở hạ giới.”

“Ha ha, chỉ mới tới Thiên giới chúng ta hơn mười năm, tu vi nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở Kim Đan cảnh. Tìm bọn họ có ích lợi gì?”

“Nói thật cho ngươi biết, Lý thị và Sở thị sớm đã phái tử sĩ Pháp Tương Cảnh đến Đông Cực Tiên Châu. Lần này Sở Nhan cùng với mấy vị sư huynh đệ của ngươi, a đúng rồi, còn có một nghiệt chủng đúng không, hiện tại hẳn là đều đã chết rồi.”

Xích sắt dưới chân rung leng keng!

Nông Tinh Châu điên cuồng giãy dụa ở trên tay Lý Tự, biểu tình trên mặt không còn lạnh nhạt như trước nữa.

“Lý Tự ngươi là súc sinh, biết mình đang làm gì không? Ngươi có biết sau lưng sư huynh đệ chúng ta là ai không? Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi!”

Hắn lớn tiếng gào thét, cả người nhìn qua rất giống là một dã thú mất đi lý trí.

“Chậc, sau lưng?”

Đáy mắt Lý Tự hiện lên một tia khinh miệt, thản nhiên nói: “Một đám sâu mọt từ hạ giới đi lên mà thôi, may mắn tiến vào đạo môn tu luyện, nên thành thật núp ở một góc mới đúng. Nảy ra chủ ý đánh Sở Nhan, không khác gì giẫm đạp mặt mũi Lý thị và Sở thị trên mặt đất.”

“Cho nên vì thanh danh của hai đại gia tộc, cũng chỉ có thể mời tất cả các ngươi đi chết.”

Nói xong.

Lý Tự trực tiếp ném Nông Tinh Châu vào bùn máu, xoay người đi ra ngoài.

“Vẫn như cũ, chọn ngày tốt, luyện hắn đi, không thể lãng phí.”

Thanh âm không mang theo chút tình cảm nào quanh quẩn trong phòng tối.

“Vâng, thiếu chủ!”

Thị vệ lẳng lặng chờ ngoài cửa, trong lòng phát lạnh, chợt cung kính hồi đáp.

Bên kia.

Ba nam tử mặc hắc bào, khí tức ẩn nấp đến cực điểm, giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm sơn môn hùng vĩ trăm trượng phía xa xa, ánh mắt lóe ra bất định.

“Khí tức của mục tiêu cuối cùng chính là biến mất ở chỗ này, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Sao chúng ta không lẻn vào?”

Một nam tử nhỏ giọng nói.

Nhưng mà lời vừa nói ra khỏi miệng, đã trực tiếp đưa tới hai ánh mắt phảng phất như nhìn kẻ ngốc.

“Các ngươi đây là ý gì?” Hắn khó hiểu hỏi.

Nghe vậy.

Hai nam tử áo đen khác thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn nhau một cái, dường như đang hỏi: Tên này tu luyện tới Pháp Tương Cảnh như thế nào vậy? Chẳng lẽ luyện hỏng đầu óc rồi?

Hít sâu một hơi.

Một nam tử trong đó quay đầu kiên nhẫn giải thích: “Đạo tràng kinh khủng như thế, chủ nhân tất nhiên là đại nhân vật của đạo môn. Chúng ta chỉ là Pháp Tướng Cảnh nho nhỏ, ở trước mặt tồn tại như này, có khác gì con kiến hôi?”

Dứt lời, hắn làm như không yên lòng dặn dò lần nữa: “Ngàn vạn lần không nên xúc động, chúng ta ở đây trông coi là được. Mục tiêu không thể nào ở trong đạo tràng này cả đời được.”

Trong lúc nói chuyện.

Chỉ thấy một đóa thần vân, cuốn theo vô lượng bích thanh tiên quang, mãnh liệt bay ra từ trong đạo tràng, sau đó bay về phía nam với một tốc độ cực kỳ khoa trương.

Lập tức biến mất không thấy.

Tê!

Ba người không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh.

“Ta đã nói rồi, bên trong đạo tràng này thế nào cũng có có cường giả đạo môn, nếu như vừa rồi theo như ngươi nói, ba người chúng ta làm sao có thể có còn sống ở đây?’

Nam tử đứng ở phía trước quay đầu nhìn nam tử áo đen mở miệng trước, lòng còn sợ hãi nói.

Nhưng mà, đối phương đúng là không hề có phản ứng.

“Này! Ngươi làm sao vậy?” Người bên cạnh thấp giọng gọi.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi.

Nam tử lâm vào dại ra mới phục hồi tinh thần lại, chợt như vừa tỉnh mộng nhanh chóng nói: “Chờ một chút, hình như ta thấy bóng người của mục tiêu ở trên đóa mây kia...”

“Cái gì! Xác định không phải nhìn lầm?”

Lời này vừa nói ra, hai nam tử khác sợ hãi cả kinh, không dám tin gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Đón lấy hai ánh mắt nghiêm túc đến cực điểm.

Nam tử vừa mới nói chuyện kia đầu tiên là nhắm mắt nhớ lại một cái chớp mắt, sau đó đột nhiên mở to mắt, dùng sức gật đầu.

“Ta chắc chắn.”

Trong chốc lát.

Ba tầm mắt đồng loạt nhìn về phía đóa Thanh Vân vừa mới biến mất kia.

“Tiểu tử kia, vậy mà thật sự nhận ra đại nhân vật bên trong đạo môn? Chỉ có điều, vì sao phải bay về phía nam?”

Giây tiếp theo.

Nam Thiềm Tiên Châu! Ba người đồng thời thất thanh, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Vị ngự sứ Thanh Vân kia, lần này mang theo mục tiêu đi tới Nam Thiềm Tiên Châu, cũng không đến mức vì thế đi làm khách chứ?

Nói cách khác…trong tộc có phiền toái!

Sắc mặt nam tử đứng ở ở phía trước nhất đột nhiên biến đổi, rốt cuộc không để ý không thể che dấu khí tức, lúc này lấy ra một quả ngọc giản ẩn chứa pháp lực dao động mãnh liệt.

Nhưng vào giờ phút này.

“Ba người các ngươi ngồi xổm như vậy không mệt sao?” Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Trong giọng nói mang theo chút ý hiếu kỳ.

Động tác trên tay nam tử dừng lại.

Hắn cứng ngắc ngẩng đầu, trong tầm mắt là một con búp bê tiên linh băng tinh không biết xuất hiện lúc nào, trên mặt hiện ra một nụ cười ngọt ngào.

Nhưng mà nụ cười này rơi vào đáy mắt nam tử, lại trở nên càng kinh khủng.

Bởi vì ở phía sau đối phương, rõ ràng có mấy chục tiên linh quanh thân tản mát ra lực lượng dao động khủng bố đang đứng lặng.

“Lão gia, đã trói ba người kia lại rồi.”

Lãnh Lương rón rén đi tới ngoài cửa tĩnh thất, trong giọng nói mang theo một tia hưng phấn không kiềm chế được: “Ngài yên tâm, Lương Lương gần đây xem rất nhiều sách vở, nhất định có thể cạy miệng bọn họ ra.”

Nghe vậy, Trương Cảnh ở trong phòng lập tức trầm mặc.

Thật lâu sau.

Hết chương 471.
Bình Luận (0)
Comment