Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474. Ba Người Các Ngươi Ngồi Xổm Không Mệt Sao? (4)

Chương 474. Ba người các ngươi ngồi xổm không mệt sao? (4)
Chương 474. Ba người các ngươi ngồi xổm không mệt sao? (4)

Người đàn ông trung niên vừa mới mở miệng xoay người áy náy nói.

“Ha ha, Sở huynh nói quá lời, người trẻ tuổi trải qua một chút suy sụp nho nhỏ, cũng không mất là một chuyện tốt.” Một nam tử khác khách khí đáp lại.

Nói xong.

Hắn lại nhìn về phía Lý Tự, nhẹ giọng nói: :Tự nhi, tự ngươi hạ mệnh lệnh đi, việc này nên do ngươi chấm dứt.”

“Phụ thân, thế thúc, Tự nhi đã biết.”

Lý Tự chắp tay cúi đầu về hướng hai trung niên nam tử, chợt trực tiếp xoay người đi về phía trước, khóe miệng bất giác gợi lên một độ cong lạnh như băng.

Chưa đến ba năm tức.

Lý Tự đi tới trước mặt ba người Du Nguyên Minh, trong giọng nói lộ ra vẻ tiếc hận: “Hai người các ngươi tu luyện tốt, vì sao phải tham dự vào đây? Chết không công ở chỗ này, đáng tiếc biết bao?”

“Chúng ta là đệ tử đạo môn, ngươi dám trực tiếp động thủ như vậy?”

Khâu Hàn không dám tin nói.

“Trăm triệu đệ tử đạo môn, chết một hai người thì có liên quan gì? Huống hồ đệ tử hạ giới các ngươi, cho dù mất tích cũng không có ai coi trọng. Yên tâm đi, sau đó ta sẽ liên lạc với Thái Ất các, các ngươi vì bảo vệ con dân Tạc Ninh Tiên Thành mà bị yêu thú vây giết đến chết.

“Chậc, sống đê tiện, chết vinh quang.”

Trên mặt Lý Tự hiện ra khoái ý tươi cười.

“Động thủ!”

Âm hưởng vang lên.

Đạo binh mặc giáp đen đã sớm vận sức chờ phát động phát ra một tiếng hô to, sau đó đồng loạt bước ra một bước, khí thế bàng bạc đến cực điểm trút xuống như nước lũ vỡ đê, sát ý đầy trời cuốn theo pháp lực mênh mông, lấy bí pháp đạo binh ngưng tụ thành một thanh trường đao đen kịt, hung lệ chém giết ba người Du Nguyên Minh.

Con ngươi đen nhánh phản chiếu một màn khoa trương này, Lý Tự không khỏi lẩm bẩm: “Ta biết các ngươi dám tới, tất nhiên là có chuẩn bị. Chỉ là, đối mặt một kích dốc sức của mấy trăm kim đan cùng với mấy vị pháp tướng đạo binh, chỉ là át chủ bài của mấy đệ tử hạ giới chuẩn bị, có ý nghĩa gì đâu?”

Đối diện.

Xong rồi!

Người không cứu được không nói, ngược lại còn góp chính mình vào.

Du Nguyên Minh và Khâu Hàn tuyệt vọng nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng trào ra ý nghĩ giống nhau.

Phía sau hai người.

“Biết ngay sẽ là như vậy. Lúc trước nếu Trương Cảnh sư huynh có thể nghe lọt lời của ta, vậy thì tốt biết bao nhiêu?” Sở Nhan sầu thảm cười, trong lòng cảm thán nói.

Nhưng vào lúc này.

Rào rào!

Tiếng xích sắt ma sát liên tiếp truyền ra từ trong thân thể Du Nguyên Minh, sau đó trực tiếp quanh quẩn trong thiên địa này.

Chỉ là âm thanh, đã lộ ra ma ý ngút trời, giống như có tiên thần đang kêu rên.

Nghe đến nỗi trong lòng người ta sợ hãi.

Cái quái gì thế?

Nụ cười trên mặt Lý Tự bỗng dưng đọng lại, sau đó ánh mắt dại ra nhìn lại.

Trong tầm mắt.

Xiềng xích đồng thau nhuộm máu ùn ùn kéo ra từ ống tay áo của người đàn ông tên Du Nguyên Minh đối diện.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Sợi xích đồng thau nhuộm máu và lưỡi dao đen kịt ngưng tụ tất cả pháp lực đạo binh nhẹ nhàng va vào nhau.

Trong phút chốc, tất cả thanh âm đều biến mất.

Từng đạo rung động vặn vẹo mắt thường có thể thấy được chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, trực tiếp cày một phần tư Tiên Thành thành đất bằng.

Hai ba tức sau.

Một tiếng kim thiết giao minh vang vọng thiên địa mới truyền tới trong tai mọi người.

Trường đao đen kịt trên không trung sụp đổ từng chút từng chút.

Mấy trăm đạo binh hắc giáp cùng khí tức tương liên nhất thời thất khiếu đồng loạt tuôn ra lượng lớn máu tươi, thậm chí còn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bộ dạng nhìn qua vô cùng thê thảm.

Mà sợi xích đồng thau nhuốm máu thì run rẩy bay trở về trên tay Du Nguyên Minh, mặt ngoài lưu chuyển thần quang Thanh Đồng rõ ràng ảm đạm tới cực điểm.

Dù sao cũng ngưng tụ một kích toàn lực của gần mười Pháp Tướng Cảnh, cùng với mấy trăm Kim Đan Cảnh. Cứng đối cứng, dù là dây xích đồng thau thân là tiên bảo cũng không dễ chịu.

Đương nhiên, điều này cũng có vài phần liên quan với pháp lực mà Trương Cảnh để lại trước đây, do đó khiến cho Trói Tiên Liên khó có thể hoàn toàn bộc phát ra uy năng thật sự của Tiên Bảo.

Mà điểm này, hiển nhiên cũng bị mấy người đối diện cảm nhận được.

Vù vù!

Lý Tự nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, hoàn toàn không để ý bộ dạng chật vật của bản thân, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn về phía sợi xích đồng thau ba thước trong tay Du Nguyên Minh, hô hấp bất giác trở nên dồn dập.

“Tiên bảo! Lá bài tẩy trong tay bọn họ vậy mà là một kiện tiên bảo, khó trách dựa vào tu vi Kim Đan cảnh mà dám nghênh ngang đi vào Tạc Ninh Tiên Thành. Nếu không phải ta triệu tập đạo binh tới trước, lần này thật khó nói.”

Ánh mắt hắn chợt lóe, bên trong lộ ra một tia tham lam.

Chẳng qua băn khoăn đến uy năng cường đại mà Tiên Bảo vừa triển lộ, Lý Tự cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, biểu tình trên mặt dần dần khôi phục bình tĩnh.

Trong lòng Lý Tự rõ ràng, mình cũng không cần gấp gáp.

Bởi vì nơi này là Tạc Ninh Tiên Thành!

Phía sau.

Sở phụ đang muốn rời đi, không khỏi chậm rãi dừng bước, lúc này xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía ba người Sở Nhan trong khoảnh khắc có biến hóa.

Vậy mà lại là một kiện tiên bảo cường đại!

Hơn nữa còn trong tay bằng hữu của nữ nhi bảo bối, cái này cũng tương đương là bảo vật của nữ nhi mình, nói cách khác, cái sợi xích đồng thau này chính là tiên bảo của Sở thị bọn họ, đủ để làm trấn tộc nội tình tồn tại.

“Lý đạo huynh, vừa rồi ta nghĩ đi nghĩ lại, dù nói thế nào tiểu nữ cũng là đệ tử Sở thị, cho dù là phạm vào tội lớn ngập trời, cũng nên để Sở thị xử lý mới đúng. Còn có hai tên đồng phạm hạ giới kia, cũng giống như vậy.”

“Như vậy, để ta mang họ Sở thị, ba ngày sau nhất định cho Lý thị công đạo, như thế nào?”

Vẻ mặt hắn nghiêm nghị, không cần nghĩ ngợi mở miệng nói.

Nói xong.

Hết chương 474.
Bình Luận (0)
Comment